Trùng Sinh Trở Thành Bảo Bối Của Nhiếp Chính Vương - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-10-21 12:01:23
Lượt xem: 35
Trong phòng chứa củi, Kim Lũ và Bạch Lam được thả ra, hai người biết được đã tìm thấy Ngụy La rồi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại nghe người khác nói, Ngụy La căn bản không có đi ra sau núi, nàng chỉ là ở dãy nhà phía sau ngủ hai canh giờ, vì ngủ thiếp đi nên mới không nghe được động tĩnh lớn ở phía trước. Mà mọi người trong sơn trang đều cho rằng nàng đi ra sau núi, cũng không có ai cẩn thận tìm lại trong trang, mới náo loạn ra một trận ô long như vậy. Sau khi Kim Lũ và Bạch Lam nghe xong, trong lúc nhất thời không biết nên cười hay nên khóc, nếu tiểu thư ngủ thêm chốc nữa thôi, chỉ sợ toàn bộ người trong sơn trang đều không sống nổi. Bây giờ bọn họ nhớ tới bộ dáng như muốn ăn thịt người của Triệu Giới lúc đó, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Hai người xốc lại tinh thần, đi phòng bếp lấy nước nóng, khăn lược, rồi đi vào phòng ngủ chuẩn bị hầu hạ Ngụy La rửa mặt.
“Nô tỳ hầu hạ không chu toàn, thiếu chút nữa khiến nương nương chịu khổ, thỉnh nương nương trách phạt”.
Trong phòng không có thanh âm gì, Kim Lũ và Bạch Lam dè dặt ngẩng đầu lên, lại hy vọng bản thân chưa từng nhìn thấy một màn như vậy.
trên đầu Ngụy La chỉ cài một cây trâm nhỏ, mái tóc đen bóng chảy xuống như thác nước lả tả trên đầu vai, càng làm nổi bật lên gương mặt nhỏ chỉ cỡ bàn tay của nàng, quả là tóc đen như gỗ mun, da trắng như tuyết, dung mạo xuất chúng hơn người. Triệu Giới áp vào trên người nàng, bức cả người nàng tới sát chân tường, hắn nâng gương mặt nhỏ của nàng lên, hôn xuống môi nàng, giống như người đangkhát khô lại gặp được ốc đảo, lại giống như dã thú bị bỏ đói thật lâu gặp được dê con, không chờ đợi được mà nhấm nháp mỹ vị, không đem nàng ăn sạch, thề không bỏ qua.
Ngụy La chưa từng thấy Triệu Giới gấp gáp như vậy, mới biết hóa ra trước kia hắn đều vì băn khoăn, sợ dọa nàng mới không lộ ra bộ mặt thật. Bây giờ hẳn là vì vẫn chưa xua đi được nỗi sợ trong lòng, sợ không thể nhìn thấy Ngụy La nữa, liền bất chấp mọi thứ, chỉ muốn thật sự cảm nhận được nàng.
Triệu Giới vừa hôn môi, hôn lên cổ nàng, vừa khàn giọng nỉ non: “Sau này đừng náo loạn với ta nữa, bảo bối…”
Sau lưng Ngụy La là vách tường, cả người bị vây quanh trong một góc nho nhỏ, nóng tới muốn tan chảy. Mắt nàng thoáng nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Kim Lũ và Bạch Lam, nắm đấm nhỏ đấm lên lồng n.g.ự.c Triệu Giới, đỏ mặt oán giận: “Ai náo loạn với chàng? Mau đứng lên, người chàng nóng như vậy, nhất định là cảm rồi, mau đi tắm nước nóng cho người ấm áp lại”.
Lúc nãy nàng nói “có thể ôm một cái”, chỉ đơn thuần là ôm mà thôi! Ai biết hắn thoáng cái đã nhào tới, giống hệt như con ch.ó lớn nhìn thấy cục xương, nâng mặt nàng lên mà hôn một trận loạn xạ, Ngụy La thiếu nữa đã bị hắn hôn tới không thở được rồi.
Xem ra lần này nàng quả thật dọa hắn không nhẹ - Ngụy La thầm nghĩ.
Lúc nãy nàng từ dãy nhà sau đi lên, xa xa thấy nét mặt của hắn quả thật âm trầm tới dọa người. Đây là lần đầu tiên Ngụy La nhìn thấy bộ mặt hắn dùng với người khác, khó trách ai cũng gọi hắn là “người gian ác”, cũng không phải là hư danh. Cũng may hắn không đối với nàng như vậy.
Triệu Giới không nhúc nhích, trán hắn ghé vào cổ nàng, hơi thở nóng rực phun lên cổ Ngụy La, khiến nàng ngứa ngáy. Lúc trước hắn bất chấp gió tuyết đi ra sau núi, lại khiến toàn thân ướt nhẹp, cả đêm cũng không nghỉ ngơi chút nào, thân thể tất nhiên không chịu nổi, vừa rồi hắn ôm nàng, Ngụy La cũng cảm thấy Triệu Giới không thích hợp. Nhưng mà lúc đó khí lực Triệu Giới rất lớn, Ngụy La tránh khôngthoát, cũng ỡm ờ dựa vào hắn. Bây giờ nha hoàn đã vào rồi, tất nhiên không thể lại dính vào hắn được.
Triệu Giới siết chặt lấy eo nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng cùng tắm với ta”.
Hồ tắm rất rộng, dư sức chứa hai người. Ngụy La nhìn bộ dáng hữu khí vô lực của hắn, hẳn là không tự mình tắm rửa được, nếu để cho nha hoàn tới hầu hạ, nàng lại cảm thấy không thoải mái. Chần chờ mộtlát, Ngụy La nói với Kim Lũ và Bạch Lam: “Đem xiêm y của Vương gia đưa vào tịnh phòng đi, để khăn lược và xà bông thơm lại, các ngươi ra ngoài đi”. Nhớ tới chuyện hai người họ gặp phải, suy nghĩ mộtlát, Ngụy La lại nói: “Chuyện hôm nay không trách hai người, là ta tùy hứng, cũng không trách phạt các ngươi. Cũng thả Vân Oa và Ngọc Toa ra đi”.
Kim Lũ và Bạch Lam liên tục gật đầu, quy củ cúi đầu, không dám nhìn lên giường: “Nô tỳ đi làm ngay”.
Ngụy La đỡ Triệu Giới đi vào tịnh phòng, đặt hắn trên tháp bằng gỗ cây du bên cạnh hồ tắm, bắt đầu cởi vạt áo hắn. nói thật, từ nhỏ đến lớn Ngụy La còn chưa từng hầu hạ qua nam nhân nào, cho dù là Thường Hoằng, Ngụy La cũng chưa từng giúp hắn tắm rửa qua. Mặc dù nàng và Triệu Giới đã thành thân nhiều ngày, cái gì nên làm cũng đã làm, nhưng trải nghiệm như vậy, đúng là lần đầu.
Thoát hết xiêm y ra, cũng may Triệu Giới vẫn còn chút ý thức, lúc Ngụy La đỡ hắn ra hồ tắm cũng không tốn bao nhiêu sức lực. Có điều Triệu Giới vừa mới ngồi vào hồ tắm, cánh tay liền nhấc lên, kéo tay Ngụy La lôi nàng vào hồ! Ngụy La còn chưa kịp chuẩn bị, cả người còn mặc đồ đã bị ném vào trong hồ, cũng may cả người nàng ngã vào người Triệu Giới, không có bị thương. Nàng vịnh vai hắn mà ngồi dậy, thở phì phò tức giận: “Chàng làm gì đó? Xiêm y của thiếp đều ướt rồi”.
Triệu Giới dựa lưng vào vách hồ, cúi mắt nhìn nàng cười: “Vừa rồi là nàng giúp ta cởi xiêm y, để trả lễ, bây giờ để ta giúp nàng”.
Cái người này, cả người đã nóng thành như vậy, còn không đứng đắn.
Ngụy La hết cách với hắn, đành phải thuận theo.
Động tác Triệu Giới rất chậm, có lẽ là vì ngã bệnh, cả người hắn không nhạy bén như xưa. Ngụy La cách hắn rất gần, phát hiện lúc Triệu Giới bị bệnh ngoan ngoãn hơn bình thường rất nhiều. Có lẽ vì mệt mỏi, đầu hắn tựa lên vai nàng, hàng mi dài quét lên da Ngụy La, thật ngứa ngáy.
Ngụy La đang thất thần, cái cổ bị hắn dùng sức hôn lên, trong chốc lát nơi đó nổi lên một dấu xanh xanh tím tím, nàng kinh ngạc, cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, che lấy cổ không cho hắnlại hôn lần nữa: “Chàng bảo ngày mai làm sao thiếp dám gặp người khác?”
Đầu óc Triệu Giới vẫn chưa hoàn toàn hồ đồ, cũng biết nghe lời phải trái: “Nếu còn không biến mất, chúng ta liền ở trong phòng cả ngày”.
Ngụy La tức giận liếc nhìn hắn, biết rõ chuyện hắn nói không thể nào làm được: “Chuyện xây dựng đường sông không phải còn chưa tốt sao? Nếu chàng không đi, vạn nhất có người dâng tấu chương tố cáo, Bệ hạ trách tội thì sao?”
Triệu Giới không lên tiếng, thật ra trong lòng hắn nghĩ, cho dù đám quan viên Thông Châu có một trăm lá gan cũng không có ai dám tố cáo hắn. Triệu Giới nắm tay Ngụy La, mặt dán lên mặt nàng, vành tai và tóc mai chạm nhau, chậm rãi nói: “A La, ta có chút khó chịu”.
Gương mặt nhỏ của Ngụy La bị nước nóng hấp tới trắng nõn, nghe Triệu Giới nói vậy liền rút tay về, để lên trán hắn: “Chàng bị bệnh, tất nhiên sẽ khó chịu”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trung-sinh-tro-thanh-bao-boi-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-144.html.]
Triệu Giới sau khi bị bệnh liền đặc biệt vô lại, da mặt hắn vốn rất dày, bây giờ càng dày tới không ai địch lại được. hắn nói: “Nàng hôn một cái vi phu liền không khó chịu nữa”.
Ngụy La dừng một chút, cố gắng tìm lại từ ngữ: “Tắm rửa cho tốt đi!”
Triệu Giới: "..."
Sau cùng, Ngụy La nhìn thấy bộ dáng đáng thương cũng hắn, đành cúi đầu hôn một chút: “Được chưa?”
Triệu Giới vốn còn tâm tư khác, nhưng nghĩ bản thân có thể lây bệnh phong hàn cho nàng, nghĩ tới thân thể của Ngụy La, hắn đành bỏ đi tâm tư này. Tóm lại lần tắm rửa này muốn bao nhiêu triền miền liền có bấy nhiêu triền miên, sau khi hai người hòa hảo, lại giống như hợp thành một người, nhìn ra còn ân ái hơn so với lúc chưa gây gổ một chút. Đương nhiên, phần lớn thời điểm vẫn là Triệu Giới quấn quít lấy Ngụy La.
Sau khi tắm xong, Ngụy La giúp Triệu Giới lau sạch người, cũng may đồ ngủ của Triệu Giới không phức tạp, chỉ mặc một bộ xiêm y trắng, choàng lên người là được. Có điều Triệu Giới cao quá, Ngụy La phải cố hết sức, nhón chân lên mới có thể với tới, lúc này thân thể nàng không né được dán chặt lấy lồng ngực hắn. Ngụy La chỉ mặc một lớp xiêm y mỏng, không ngăn được bao nhiêu, trong chốc lát liền cảm nhận được biến hóa cơ thể của Triệu Giới…
Ngụy La trừng mắt nhìn hắn: “Chàng!”
Triệu Giới mỉm cười cắn cắn môi nàng, vô tội nói: “không trách ta được, là nàng mê hoặc ta”.
Cưỡng từ đoạt lý! Ngụy La mặc kệ hắn, xoay người đi ra ngoài: “Tự chàng mặc đồ đi”.
Kim Lũ và Bạch Lam đi truyền lời của Ngụy La, trong nội thất không còn ai cả, mọi người đều thức thời đứng ở ngoài chờ nghe sai bảo. Các nàng tự biết rõ, vương gia và vương phi hòa hảo như lúc ban đầu, nhất định không hy vọng có người vướng bận trước mắt.
Triệu Giới cột lại dây lụa màu xanh ngọc dệt kim hoa văn thị đế, tiến lên ôm ngang eo Ngụy La, bế nàng thả lên giường, ôm lấy nàng từ phía sau, lại không yên tâm nói: “A La, sau này không được tức giận với ta nữa”. Giọng nói có chút ủy khuất hiếm thấy.
Ngụy La xoay người nhìn hắn, cái miệng nhỏ mím lại, nói: “Là chàng chọc giận ta”.
Triệu Giới lập tức theo lời nàng mà nói: “Đều là ta không tốt, không nên nói mấy lời vô liêm sỉ kia. Cho nên không phải lão thiên gia đang trừng phạt ta sao? Khiến ta không tìm được nàng, còn bị cảm phong hàn”.
Ngụy La lẩm bẩm nói: “Miệng lưỡi trơn tru”. Nhưng bộ dáng Ngụy La lại không thật sự tức giận.
Bởi vì Triệu Giới náo loạn một phen, nàng đột nhiên nhớ ra, sờ sờ trán hắn, lại sờ sờ trán mình: “Chàng cảm thấy khá hơn chút nào không? Trong sơn trang có đại phu không? Hoặc là có dược liệu sẵn? Để thiếp đi lấy”.
Triệu Giới nắm lấy tay nhỏ của nàng, mười ngón tay đan xen nhau, cười nói: “Chỉ là chút bệnh vặt thôi, ta không yếu ớt như nàng, ngày mai thì tốt rồi”.
Ngụy La bán tin bán nghi: “thật không?”
“Lừa nàng làm gì”. Vì để Ngụy La tin tưởng, Triệu Giới kéo chăn đáp lại cho cả hai, cằm tựa trên đỉnh đầu nàng, dịu dàng nói: “không còn sớm nữa, ngủ đi”.
Ngụy La thấy hắn tắm xong sắc mặt cũng đỡ hơn nhiều, nhiệt độ cơ thể cũng không nóng như lúc nãy, mới miễn cưỡng tin lời hắn, nàng nằm trong lòng hắn, nhắm mắt lại, chốc lát sau liền ngủ.
Nhưng sự thật chứng minh, nam nhân là loài động vật giỏi thể hiện nhất.
Sáng sớm hôm sau, nhiệt độ cơ thể Triệu Giới chẳng những không giảm xuống, mà còn nóng hơn nhiều so với hôm qua. Ngụy La ôm hắn hệt như đang ôm lấy lò lửa, nàng sờ trán hắn, đúng là nóng phỏng tay! Ngụy La vừa vội vừa hối hận, tối qua nàng không nên nghe lời hắn, bị phong hàn không xem đại phu cũng không uống thuốc sao có thể đỡ chứ? Nàng vội vàng kêu Kim Lũ báo với quản sự sơn trang, xuống núi thỉnh đại phu, còn bản thân nàng nhúng ướt khăn trong nước lạnh, lại đắp lên trán Triệu Giới.
Triệu Giới từ từ mở mắt, nhếch miệng cười một tiếng: “Trận bệnh này cũng thật đáng giá”.
Ngụy La nhéo eo hắn một cái: “Đừng nói chuyện, nằm im đi” nói xong, Ngụy La cảm thấy vẫn chưa hả giận, lại uy hiếp nói: “Sau này chàng lại không tự coi trọng thân thể mình, ta liền mặc kệ chàng”.
Triệu Giới nắm lấy tay nàng, cười nói: “Nếu nàng không quản ta, còn ai quản chứ?”
Nàng biết rõ hắn nói điêu, nhiều người thèm quản hắn lắm đấy, nhưng trong lòng Ngụy La vẫn rất hưởng thụ. một lát sau, đại phu khẩn trương chạy tới, giúp Triệu Giới bắt mạch, lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể, viết một phương thuốc, lưu lại đống dược liệu rồi nói: “Căn cơ vương gia tốt, người bình thường sốt tới độ này đã sớm thần chí không rõ rồi. Thỉnh Vương phi sai người dựa vào phương thuốc này mà sắc thuốc, uống bốn đến năm thang thì không còn gì đáng ngại nữa. Hai ngày nay nhớ đừng để vương gia bị lạnh”.
Ngụy La gật gật đầu, kêu Kim Lũ thanh toán gấp ba lần phí chữa bệnh, lại để Bạch Lam đi nấu thuốc, tự nàng đút cho Triệu Giới uống hết.
Vì Triệu Giới bị bệnh, việc xây dựng đường sông liền dời lại hai ngày. Hơn nữa đợt này tuyết rơi quá lớn, làm trễ nãi tiến trình, vợ chồng son không thể không ở lại Thông Châu thêm nửa tháng. Đợi tới khi sửa chữa xong đường sông, lúc xuất phát trở về Thịnh Kinh Thành đã là cuối năm rồi.
Lúc Ngụy La và Triệu Giới về tới Thịnh Kinh Thành đúng vào đêm ba mươi, Sùng Trinh Hoàng Đế cố ý bố trí gia yến trong cung, nghênh đón phu thê bọn họ