Trùng Sinh Trở Thành Bảo Bối Của Nhiếp Chính Vương - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-10-19 14:10:53
Lượt xem: 58
Ngụy La đi qua trái, Lý Tụng cũng đi qua trái; nàng đi qua phải, hắn ta cũng đi qua phải.
Đây là cố ý? Ngụy La ngẩng đầu hung hăng trừng người trước mặt, nàng không có nhiều thời gian để lãng phí cùng hắn ở đây, mắt thấy Lâm Tuệ Liên đã muốn đi xa, Lý Tụng lại ở chỗ này cản đường của mình. Ngụy La sốt ruột, thanh âm gằn xuống: “Tránh ra!”
Tiểu cô nương lúc hung dữ tương đối có vài phần uy lực, đôi mắt to tròn trợn lên, hận không thể nuốt luôn hắn. Lý Tụng có chủ tâm chống đối nàng, nàng ta muốn hắn tránh ra, hắn lại cố tình không cho nàng đi. Chuyện ngày hôm đó Lý Tụng hắn còn chưa tìm nàng tính sổ, nàng ta cho rằng cứ vậy mà qua sao?
Từ nhỏ tới lớn Lý Tụng đều chưa từng chịu vũ nhục như vậy. Triệu Giới liên thủ với Ngụy La hại hắn mất mặt trước mặt mọi người, hắn tự nhiên hận hai người họ. Lý Tụng không có cơ hội gây sự với Triệu Giới, hiện thời lại thấy Ngụy La trên đường, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng. Lý Tụng thấy trong tay nàng cầm một cái diện nhân nhỏ, bộ dáng giống nàng như đúc, hắn nhịn không được nhíu mày, cướp lấy nó ném lên mặt đất: “Xú nha đầu, bản thế tử không cho ngươi đi, ngươi có thể làm gì nào?”.
Diện nhân vốn dĩ là nặn bóp mà thành, bị ném trên mặt đất liền thay đổi hình dạng, tư thái vặn vẹo, không còn bộ dáng cười dịu dàng lúc nãy.
Ngụy La yên lặng nhìn diện nhân trên đất, môi hồng nhếch lên, không nói một lời.
Lâm Tuệ Liên đã biến mất trong đám đông, rốt cuộc không còn thấy nữa, thiếu nữ kia có phải A Đại hay không, nàng cũng không rõ được. Nếu không phải Lý Tụng đột nhiên nhảy ra ngăn cản nàng, sự tình căn bản sẽ không phải như vậy. Ngụy La cắn răng, đôi mắt đỏ hồng lên trừng hắn. Tên Lý Tụng này, cho dù là đời trước hay đời này, đều giống nhau khiến người khác chán ghét!
Lý Tụng vốn dĩ cùng muội muội xuất môn, muội muội hắn cùng nha hoàn đi Ngự lâu phía trước mua ít điểm tâm, để lại mình hắn ở trong xe. Vốn là chờ chán đến chết, không ngờ được lúc vén rèm lên liền nhìn thấy tiểu nha đầu Ngụy La. Gương mặt tươi cười ngọt ngào của nàng ta phá lệ chói mắt, dựa vào cái gì hắn thì bị trêu đùa thảm hại như vậy, còn nàng ta lại vui vẻ đến thế? Lý Tụng không nhịn được, liền xuống xe, cố ý chắn trước mặt nàng, muốn xem bộ dáng sốt ruột của nàng.
Lý Tụng gọi Ngụy La “Xú nha đầu”. kỳ thật không phải bởi vì bộ dáng nàng xấu, mà là vì nàng rớt mất cái răng cửa. Nàng hé miệng ra liền thấy nơi đó hở mất cái răng cửa, nhìn thấy có chút buồn cười nhưng cho dù như vậy cũng tuyệt đối không thể gọi là xấu. Lý Tụng không biết đang nghĩ thế nào, mở miệng lền nói: “Xú nha đầu”, hắn nói xong thấy sắc mặt Ngụy La trắng nhợt, trong lòng bỗng cảm thấy cực kì thống khoái.
Lý Tụng lại tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Ngươi trừng cái gì, ta nói không đúng sao…”
Ai ngờ Ngụy La giơ tay lên che mắt, cái miệng nhỏ bĩu ra: “Oa” một tiếng, không hề báo trước mà bật khóc lên!
Nàng nói khóc liền khóc, rõ ràng bộ dáng lúc nãy còn hung dữ, ai ngờ trong nháy mắt nước mắt đã giàn giụa đáng thương. Nước mắt của Ngụy La như mưa đổ rào rào, trong chốc lát cả gương mặt ngập nước, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống mặt từng giọt từng giọt, ướt nhẹp cả vạt áo trước ngực, thậm chí còn có xu hướng không ngừng gia tăng. Nàng vừa khóc vừa kêu: “Ca ca… Tống Huy ca ca…”
Lý Tụng choáng váng, chuyện gì đang xảy ra? Vì cái gì nàng ta lại khóc?
KHÔNG lâu sau, Tống Huy cuối cùng cũng từ trong đám người chạy đến, ôm nàng từ dưới đất đứng lên, nhấc tay áo lau mắt cho nàng, yêu thương không dứt hỏi: “Sao A La lại khóc? Ai khi dễ muội? Lúc nãy sao muội lại đột nhiên chạy đi, thiếu nữa Tống Huy ca ca đã không tìm được muội!”
Ngụy La vừa rồi đột nhiên chạy đi, chỉ có hai nha hoàn Kim Lũ và Kim Ốc theo kịp, Tống Huy và Thường Hoằng ở xa một chút, liền không thấy bóng dáng nàng đâu cả. Nếu không phải nàng đột nhiên khóc to lên lại kêu tên hắn, Tống Huy không nghĩ nhanh như vậy đã tìm được nàng.
Ngụy La khóc đến thương tâm, gương mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, đôi con ngươi đen láy bị nước rửa qua càng thêm trong trẻo. Nàng vừa nghẹn ngào vừa lấy tay chỉ vào Lý Tụng, lên án: “Tống Huy ca ca, hắn ném diện nhân ca ca đưa cho muội… Hắn còn nói muội xấu xí…”
Nói xong nàng lại ôm cổ Tống Huy, tiếp tục khóc nức nở, bộ dáng vô cùng thương tâm.
Tống Huy nhìn theo phương hướng nàng chỉ, nhìn thấy sắc mặt Lý Tụng khó coi đứng đó, hiển nhiên bị màn khóc nức nở của Ngụy La dọa sợ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trung-sinh-tro-thanh-bao-boi-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-29.html.]
Hắn nhìn xuống chút nữa, quả nhiên một cái diện nhân bị ném thành xấu xí.
Người trên đường bị tiếng khóc hấp dẫn đều dừng chân chờ xem thế nào. Một là bé trai chừng chín tuổi, một là tiểu cô nương sáu tuổi, ai đúng ai sai không cần nhiều lời, vừa nhìn liền biết. Trong nhất thời Lý Tụng bị mọi người chú ý, trong ánh mắt kia rõ ràng có phẫn nộ, khiển trách, lấy mạnh h.i.ế.p yếu… Hắn bắt nạt nàng ta hồi nào? Rõ ràng là nàng ta liên tục bắt nạt hắn!
Lý Tụng đứng nguyên tại chỗ, cố chấp cùng Tống Huy đối mặt, quả thật là không chịu nhường một bước.
Không lâu sau, nha hoàn dẫn Lý Tương từ trong ngự lâu bước ra, thấy tình thế ở xa xa có vẻ không tốt, đi đến bên hỏi mới biết là xảy ra chuyện gì. Nàng ta thấy mấy hài tử này đều ăn mặc đẹp đẽ quý giá, dung mạo không tầm thường, căn cứ vào nguyên tắc không nên gây chuyện thị phi, trước hết đem Lý Tương ôm về trong xe ngựa, sau đó mới chịu tội với Ngụy La và Tống Huy, sau cùng mua lại cho Ngụy La một cái diện nhân.
Tống Huy khó có khi lộ ra vẻ tức giận, thanh âm lãnh đạm: “Không cần!”
Nhan hoàn đành phải lần nữa thay chủ bồi tội.
Người đi trên đường càng lúc càng đông, nha hoàn không muốn ở lại lâu, vội vội vàng vang mang theo Lý Tụng hồi phủ. Trước khi lên xe ngựa, Lý Tụng nhìn về phía Ngụy La một cái, cái nhìn này cũng không mang ý gì, lúc nãy rõ ràng còn khóc thút thít, bây giờ lại thanh thanh sáng sáng, nào còn bộ dáng ủy khuất lúc nãy?
Tống Huy ôm Ngụy La, Ngụy La ôm lấy cổ hắn. Nàng phát giác ánh mắt của Lý Tụng, ngước mắt nhìn lại hắn, nháy mắt một cái, chậm rãi nở nụ cười. Bộ dáng tươi cười giảo hoạt, mang theo mỉa mai, không chút lo lắng sẽ bị hắn phát hiện.
Cuối cùng Lý Tụng bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra vừa rồi nàng đều là giả bộ? Nàng ta không thật sự khóc?.
Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, giận đến mức muốn chết!
*** *** ***
Từ sau khi đi tảo mộ về, Ngụy La liên tục nghĩ chuyện nàng gặp trên đường. Nếu quả thật đúng như nàng nghĩ, đời này phu thê Lâm Tuệ Liên thu dưỡng A Đại, vậy A Đại có phải cũng thay thế nàng bị bọn họ chôn sống hay không?
Nếu nàng có thể đuổi theo nhìn rõ mọi chuyện thì tốt rồi, đều do Lý Tụng chặn nàng, làm hỏng chuyện tốt của nàng. Nghĩ đến đây, oán niệm của Ngụy La đối với Lý Tụng lại sâu thêm một phần.
Thời gian này hắn ta và Triệu Chương không đi tới Thượng Thư Phòng, nghe nói Triệu Chương bị bệnh đậu mùa nên ở trong cung của mình dưỡng bệnh, chỉ có vài người trong cung có thể thấy hắn. Mà Lý Tụng thân là thư đồng của Ngũ Hoàng Tử, Ngũ Hoàng tử không tới, hắn tự nhiên cũng không cần phải tới. Thượng Thư Phòng không có hai người bọn họ quấy rối, ngược lại thanh tịnh không ít.
Sau giờ học hôm đó, Ngụy La và Triệu Lưu Ly ở lại Thần Hoa Cung viết chữ. Hai tiểu cô nương ngồi trước án đầu sơn đem khảm ngọc trai, mỗi người cầm trong tay bút lông cười, chiếu theo nội dung của <Luận Ngữ> (1) mà chép. Chữ của Ngụy La hết sức thanh tú, thanh tú mà có lực, có chút trâm hoa chữ nhỏ (2). Thường ngày nàng luyện viết rất nghiêm túc, hôm nay lại có vẻ xuất thần. Trong lòng Ngụy La lại nghĩ đến quan hệ của A Đại và Lâm Tuệ Liên, chỉ viết hai chữ liền đặt bút xuống, chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ màng.
Triệu Lưu Ly hỏi nàng làm sao vậy, nàng cũng không đáp, tiếp tục xuất thần.
Chỉ chốc lát có người từ Thần Hoa Điện đi tới, cung nữ quỳ xuống hành lễ, đang muốn mở miệng gọi người đã bị hắn đưa tay ra hiệu, Người đến mặc cẩm bào xanh đen thêu mãng xà, trên eo đeo ngọc bội khắc hoa văn điêu quỳ (3), lúc đi dường hai khối ngọc bội va chạm vào nhau tạo nên âm thanh thanh thúy. Người đã tới bên cạnh, Ngụy La còn chưa có phản ứng, cho tới khi hắn cầm lấy bài nàng vừa viết lên xem, âm thanh trầm thấp dễ nghe vang lên: “Viết ngay ngắn, chữ cũng xinh đẹp, chỉ có là chút rã rời, dùng lực không đủ. Đây là do muội viết?”
Ngụy La cuối cùng cũng hoàn hồn, ngước mắt nghênh đón ánh nhìn của Triệu Giới, chậm rãi gật đầu một cái.