Trùng Sinh Trở Thành Bảo Bối Của Nhiếp Chính Vương - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-10-19 14:42:17
Lượt xem: 50
Cũng may tiểu cô nương đi không nhanh, vài bước liền đuổi kịp.
Ngụy La nghe tiếng liền dừng lại, không rõ chuyện gì quay đầu lại nhìn về phía Triệu Giới: “Đại ca ca còn có việc gì sao?”
Triệu Giới đứng bên cạnh nàng, nhìn gương mặt tinh xảo trong sáng, lần đầu tiên hắn cảm thấy khó có thể mở miệng. Phải nói như thế nào chứ? Tiểu cô nương trưởng thành rồi, lần đầu tiên có quý thủy, hắn thay nàng cao hứng, nhưng cũng có chút lo lắng mơ hồ. Trưởng thành có nghĩa là thành thục, vốn là nụ hoa nhưng từ bây giờ đã nở rộ thành cánh hoa rực rỡ, nàng sẽ càng ngày càng đẹp, đẹp đến đủ để hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
Triệu Giới bây giờ đã cảm thấy khủng hoảng, Ngụy La còn non nớt đã hấp dẫn hai người Lý Tụng và Tống Huy, nếu lớn lên chẳng phải sẽ khiến người khác càng lo lắng hơn sao? Triệu Giới nghĩ nghĩ, sau này có nên coi sóc Ngụy La chặt chẽ hơn không? Tiểu cô nương này chỉ có thể thuộc về hắn, hắn nhìn nàng từng chút một dần dần lớn lên, tự mình vun đắp cho bông hoa thêm yêu kiều, hắn vì nàng tưới nước bón phân, cuối cùng cũng đợi tới ngày hoa nở. Đóa hoa này chỉ có mình hắn có thể hái xuống, ai cũng không được chạm vào.
Triệu Giới chỉ nhìn nàng không nói lời nào, Ngụy La không khỏi có chút nóng nảy: "Rốt cuộc Đại ca ca muốn nói gì?”
Triệu Giới hoàn hồn, nhìn nha hoàn Kim Lũ đứng bên cạnh nàng, mặt không đổi sắc kêu Ngụy La tới trước mặt hắn: “Người của ta mới nhặt được hai cái túi hương, muội xem có phải của muội không?”
Ngụy La nghe vậy tiến lên, đi được một nửa liền nhớ tới hôm nay bản thân không mang theo túi hương, sao có thể là của nàng! Ngụy La đang định mở miệng, chỉ thấy Triệu Giới lấy túi hương ra, nàng cầm túi thơm rỗng màu xanh ngọc thêu hoa sen nhìn nhìn, lắc đầu nói: “Không phải của muội, Đại ca ca, cái này vừa nhìn là biết của nam nhân rồi!”
Triệu Giới mặt không đổi sắc, kêu nàng xem lại, "Hương liệu trong này muội biết không?”
Kim Lũ đứng phía sau kiên nhẫn chờ hai người, đầu tiên nàng ta nhìn mặt đất dưới chân, sau đó nhìn qua hành lang bên kia, cuối cùng lại nhìn Ngụy La. Kim Lũ nhìn một chút, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ cổ quái, nhìn chằm chằm nơi váy của Ngụy La mấy lần, cuối cùng cũng xác định được đó là gì. Mặt Kim Lũ đanh lại lộ vẻ căng thẳng, nhất thời quên luôn quy củ, hoảng hốt rối loạn kêu lên: “Tiểu thư!”
Cô nương gia đến quý thủykhông phải chuyện gì lớn, lây dính lên y phục một chút cũng là chuyện thường, nhưng nếu ở nơi đông người bị người ngoài nhìn thấy, quả thật rất xấu hổ! Hơn nữa Ngụy La lại là có quý thủy lần đầu, căn bản chưa từng lưu tâm. Lại nói đời trước lúc hơn mười bốn tuổi Ngụy La mới có quý thủy, bây giờ tới sớm một năm, tất nhiên nàng không kịp chuẩn bị.
Ngụy La đang ngửi ngửi hương liệu trong túi thơm, nghe Kim Lũ kêu mình ầm ĩ, nghiêng đầu hỏi: “Có gì mà gấp gáp như vậy?”
Đại sự, là đại sự đó! Cũng không biết lúc nãy ra ngoài có ai nhìn thấy hay không, Kim Lũ cẩn thận nghĩ lại, các nàng từ lúc ra khỏi phòng cơ bản cũng không gặp ai, chỉ gặp Triệu Giới và trụ trì Thanh Vọng. Trụ trì thì hẳn là không thấy, còn Triệu Giới… xem sắc mặt vị này cũng không có gì khác thường, vẻ mặt tự nhiên, hắn là không thấy đi!
Nghĩ như vậy, Kim Lũ khẽ thở phào một cái. Nhân lúc Tĩnh Vương điện hạ và người khác còn chưa phát hiện ra, phải dẫn tiểu thư về phòng ngay mới được!
Kim Lũ đi lên, rất nhanh liền nghĩ ra lý do tốt, hổ thẹn nói: “Nô tỳ đột nhiên nhớ ra, vừa rồi lúc đi ra có quên đồ trong phòng, tiểu thư đi với nô tỳ về một chuyến nhé?”
Ngụy La chớp mắt, vô thức nói: “Đồ gì?”
Kim Lũ không trả lời được, ấp úng một lúc, cuối cùng đỏ mặt nói: “Là đồ vật rất quan trọng!”
Ồ, nếu đã nói như vậy, Ngụy La liền miễn cưỡng đồng ý. Nàng trả lại túi thơm cho Triệu Giới, trước khi đi cũng không quên nói với hắn: “Túi thơm có đàn hương và bạch chỉ (1), còn có một loại nguyên liệu muội không rõ, nếu Đại ca ca muốn biết, muội sẽ về hỏi Hàn di giúp ca ca”. Nói xong còn chưa kịp tạm biệt liền bị Kim Lũ giục rời đi, xoay người đi về phía phòng của mình.
Kim Lũ lo lắng xiêm y dính m.á.u của Ngụy La bị người khác thấy, lúc đi về như vô tình như cố ý đi sau lưng Ngụy La, ngăn cản ánh mắt của người khác.
Triệu Giới đứng ở hành lang nhỏ bên nhà, tay cầm túi thơm, nhìn bóng lưng Ngụy La đi xa dần. Đồng tử đen thẫm thanh thúy, vẻ mặt bí hiểm, rất lâu cũng không động.
Nàng đương nhiên không biết túi thơm này, bởi vì túi thơm này là của Triệu Giới hắn.
Triệu Giới thu hồi ánh mắt, bờ môi khẽ cong lên thành nụ cười nhẹ. Triệu Giới có mày kiếm hình lưỡi mác, dung nhan tuấn tú, vẻ mặt bình thường vô cùng lãnh đạm, cho dù bây giờ có cười rộ lên thì cũng khiến người ta có một cảm giác áp bức vô hình. Triệu Giới sung sướng cười rộ lên, mắt phượng nhu hòa, khóe môi cong cong, vô cùng đẹp mắt.
*** *** ***
Hậu viện, phòng khách.
Ngụy La ù ù cạc cạc bị Kim Lũ kéo về, vào phòng liền hỏi: “Kim Lũ, đến tột cùng là quên mang thứ gì?”
Kim Lũ đi vào phòng trong, lấy từ trong bọc ra một bộ xiêm y sạch sẽ rồi mới đi ra, thu lại vẻ mặt căng thẳng lúc nãy, híp mắt cười tủm tỉm nhắc nhở: “Tiểu thư, người xem đằng sau váy của mình một chút”.
Lông mày Ngụy La nhíu lại, không hiểu trong bụng Kim Lũ đang bán hồ lô gì, quay đầu nhìn nhìn, hồi lâu mới nhìn ra vết m.á.u đã khô trên váy. Gương mặt nhỏ nhắn của nàng cứng lại, cuối cùng cũng hiểu tại sao Kim Lũ lại vội vàng giục nàng quay về, hóa ra là có quý thủy lần đầu. Khó trách hôm nay nàng cảm thấy khó chịu, toàn thân bủn rủn, cả người mệt mỏi không có chút sức lực nào.
Hiểu được rồi Ngụy La liền nhớ tới, vừa rồi Triệu Giới cũng ở đó, không phải Triệu Giới đã thấy gì rồi chứ, hắn có chê cười nàng không? Kiếp trước không phải mười bốn tuổi nàng mới có sao, lần này sao lại đến sớm như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trung-sinh-tro-thanh-bao-boi-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-67.html.]
Sắc mặt nàng không tốt, Kim Lũ rất nhanh đoán được Ngụy La nghĩ gì, vội vàng an ủi: “Tĩnh Vương điện hạ sẽ không thấy đâu, lúc nãy nô tỳ mới nhìn qua, nét mặt ngài ấy rất tự nhiên, không có gì khác thường”.
Nói xong liền dẫn Ngụy La vào phòng trong, lấy xiêm y màu vàng thay cho nàng, cảm thán nói: “Tiểu thư đã trưởng thành rồi!”
Ngụy La biết được Triệu Giới không nhìn thấy, sắc mặt liền thả lỏng hơn một chút, cũng có chút yên lòng, nhưng không cảm khái nhiều như Kim Lũ.
Đã trải qua một kiếp, Ngụy La biết cái gì tốt cái gì không, quý thủy mỗi tháng tới một lần, đại biểu nàng trưởng thành, thành thục rồi, có thể thành thân, sinh con. Cũng may lúc ra ngoài Kim Lũ có chuẩn bị vải bông phòng ngừa vạn nhất, bây giờ lại có công dụng. Kim Lũ lấy vải bông ra, cầm tay nàng chỉ nàng phải dùng thế nào. Đời trước Ngụy La đã dùng qua, bây giờ học rất nhanh.
Thu xếp mọi thứ thỏa đáng xong, Ngụy La cuối cùng có thể thanh thản đi đến tiền viện Điện Đại Hùng Bảo.
Trong đại điện, một đôi mẫu nữ nghiêm trang quỳ trước tượng phật, đang lẩm bẩm cầu xin Bồ Tát phù hộ. Ngụy La nhìn quanh, không thấy Lương Ngọc Dung, mày cau lại, cảm thấy có chút sốt ruột.
Lương Ngọc Dung chưa về hậu viện, cũng không ở đây, vậy nàng ấy đi chỗ nào?
Thật ra Lương Ngọc Dung không đi đâu xa, chỉ tới sau điện nghe trụ trì giảng kinh truyền đạo mà thôi. Ngụy La có chút khẩn trương quá mức, trước kia Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn hầu như không nói chuyện, làm sao có thể trong một đêm liền yêu nhau được chứ!
Lương Ngọc Dung ngồi chồm hỗm trên bồ đoàn, dáng người đoan chính, lẩn quẩn bên tai là mấy lời kinh phật khó hiểu của trụ trì, nàng nghe liền cảm thấy buồn ngủ. Lúc nãy sao nàng lại rảnh rỗi không có việc gì làm đi xem náo nhiệt mà tới đây chứ, bây giờ muốn rời đi lại cảm thấy ngại ngùng. Lương Ngọc Dung nghiêng đầu nhìn Ngụy Thường Dẫn ngồi xe lăn bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt hắn trầm tĩnh, mặt không đổi sắc. Ở cùng một chỗ, Ngụy Thường Dẫn lại có thể tâm bình khó hòa, lạnh nhạt tao nhã, nghiêm túc nghe trụ trì giảng kinh, trên mặt còn không có chút nôn nóng.
Lương Ngọc Dung đành phải thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, học bộ dáng của Ngụy Thường Dẫn, không nhìn loạn nữa.
Nhưng mà đúng là Lương Ngọc Dung vẫn chưa đạt được tới cảnh giới của Ngụy Thường Dẫn, ngồi một hồi, nàng dần có chút buồn ngủ. Đầu gật lại gật, gần như muốn ngủ.
Đúng lúc Lương Ngọc Dung sắp chìm vào giấc ngủ, trước mặt bỗng nhiên có một bàn tay thon dài vươn ra, trong lòng bàn tay còn để một cái kẹo mạch nha. Lương Ngọc Dung liền tỉnh táo, kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy vẻ mặt Ngụy Thường Dẫn không chút gợn sóng, bên môi khẽ cười, hướng hướng cái kẹo đường về phía nàng, ý tứ không cần nói cũng rõ.
Lương Ngọc Dung cũng không ngại, cầm cái kẹo cho vào trong miệng, đường ngọt tan tràn đầy trong khoang miệng, thoáng cái liền xua tan cơn buồn ngủ của nàng. Lương Ngọc Dung ngồi đàng hoàng lại, chẳng mấy chốc liền ăn xong một cái kẹo. Một lát sau, nàng nghiêng đầu nhìn Ngụy Thường Dẫn, đôi mắt đen to lúng liếng khẽ chớp, ánh mắt kia rõ ràng đang hỏi hắn: “Có còn nữa không?”
Ngụy Thường Dẫn khẽ mỉm cười, đưa tay vào trong tay áo dệt kim thêu hoa văn Bát Bảo, lấy ra một cái bọc giấy dầu nho nhỏ đưa tới trước mặt nàng. Hắn không bài xích đồ ngọt, ngẫu nhiên cũng có vài thứ trong người, lúc thấp thỏm hay nóng nảy có thể ăn một viên giúp tâm bình khí hòa. Bây giờ lại thấy tiểu cô nương trước mặt không tĩnh tâm nổi, liền lấy ra trấn an nàng, không nghĩ lại có hiệu quả.
Sau khi có kẹo mạch nha, Lương Ngọc Dung quả thật không ngủ gà ngủ gật cũng không nhìn loạn xung quanh nữa. Đợi nàng ăn xong bọc kẹo, trụ trì cũng vừa vặn giảng xong kinh phật.
Đi ra khỏi điện, Lương Ngọc Dung đuổi theo xe lăn bằng gỗ phía trước, gọi: "Thường Dẫn ca ca!"
Ngụy Thường Dẫn nghe tiếng, ra hiệu cho hạ nhân phía sau dừng lại.
Lương Ngọc Dung đứng bên cạnh hắn, đem giấy dầu kia đưa lại, mặt mày cong cong, lúm đồng tiền dịu dàng: “Muội ăn xong rồi, lần sau gặp lại sẽ trả lại cho ca ca. Ca ca thích ăn gì? Kẹo mạch nha sao?”
Gương mặt tuấn tú nho nhã của Ngụy Thường Dẫn thoáng lộ ra nụ cười: “Cái gì cũng được”.
Cái gì cũng được, vậy nàng mua cái gì hắn cũng không phản đối sao? Đầu óc Lương Ngọc Dung nghĩ ngợi, đối với mấy chuyện này rất thích thú, rất nhanh liền nghĩ tới: “Muội biết ở Bát Trân Phường có một loại kẹo rất ngon, là dùng sữa bò và hạnh nhân làm thành, ngọt mà không ngán, ca ca có muốn thử không? Muội mua cho ca ca đền bù tổn thất nhé!”
Nói xong, khách hành hương trong bảo điện cũng lục tục ra ngoài, hai người bọn họ đứng chỗ này lại thành cản đường. Lương Ngọc Dung liền tự nhiên đứng sau lưng Ngụy Thường Dẫn, đẩy xe lăn của hắn lên phía trước.
Một màn này có chút quen thuộc, nàng đột nhiên nhớ ra trước đây cũng có tình huống như vậy, giữa màn tuyết mỏng, hắn lẻ loi một mình ngồi dưới cây đại thụ, trên đầu cũng đầy tuyết. Nàng tiến lên muốn giúp hắn đẩy xe lăn, đáng tiếc sức lực quá nhỏ, đẩy hoài vẫn không nhúc nhích. Bây giờ nàng trưởng thành, mặc dù vẫn dùng hết sức, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm xe động đậy một chút.
Ngụy Thường Dẫn thấy thế, ngăn cản nàng: "Muội đẩy không được đâu, để hạ nhân đẩy ca ca đi!”
Lương Ngọc Dung đẩy hắn lên phía trước, lắc lắc đầu nói: “Ca ca lại không nặng, muội không dùng sức”.
Ngụy Thường Dẫn ngập ngừng, cũng không nói gì nữa.
Đi một đoạn đường, phía trước là Bảo Điện Đại Hùng. Vấn đề vừa rồi Ngụy Thường Dẫn vẫn chưa trả lời nàng, vì vậy lại hỏi: “Thường Dẫn ca ca, muội mua cho ca ca kẹo ở Bát Trân Phường được chứ?”
Ngụy Thường Dẫn cười khẽ, lần này nhẹ gật đầu: “Được”.
Cứ quyết định như vậy, Lương Ngọc Dung nói: "Hôm nào muội mua xong sẽ kêu A La đưa cho ca ca.” Suy nghĩ một chút lại không yên lòng nói: “Không biết A La có ăn vụng không…”