Trùng Sinh Trở Thành Bảo Bối Của Nhiếp Chính Vương - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-10-19 14:52:38
Lượt xem: 55
Ván giường không cứng, bên trên giường còn có một cái áo ngủ bằng gấm màu lam nhạt thêu hoa văn cúc quỳ và bươm bướm mùa thu, mềm mại như mây. Ngụy La nằm trên đó, trong hơi thở vẫn có thể ngửi thấy một chút mùi máu, chắc là lúc nãy đại phu cầm m.á.u cho Triệu Giới vẫn còn sót lại.
Đã bị thương như vậy còn có tâm tư nghĩ này nghĩ nọ!
Ngụy La cảm thấy không thể tin được.
Nàng kinh ngạc chớp mắt mấy cái, đôi mắt đen láy sáng ngời như trân châu, cuối cùng cũng nhịn không được mà chạm vào chỗ bị thương trên n.g.ự.c hắn, tò mò hỏi: “Có đau không?”
Lúc nàng vừa tới chưa nhìn thấy thương thế của hắn, nhưng từ sắc mặt tái nhợt, không cần nghĩ cũng đoán được vết thương không nhẹ. Đã như vậy còn có tinh lực đè nàng dưới thân, hỏi nàng mấy chuyện này? Chẳng lẽ hắn không quan tâm tới thương thế của mình sao? Triệu Giới cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Ngụy La, không để nàng sờ loạn, dán mặt mình vào mặt nàng mà cạ cạ, thanh âm trầm thấp hồi lâu mới nói: “Trả lời ta”.
Lúc nãy xác thực vết thương có bị đụng một chút. Thường ngày Triệu Giới hắn làm gì cũng có vẻ dễ dàng, bây giờ cho dù đứng dậy cũng có chút gian nan. Lồng n.g.ự.c ẩn ẩn đau, lúc nãy vì động mà m.á.u vừa ngừng lại chảy ra, nhưng đau đớn lại giúp hắn thanh tỉnh, khiến hắn nhớ rõ bắt nàng phải đáp ứng chuyện của hắn. Tiểu cô nương nói chờ hắn từ Thiểm Tây về sẽ cho hắn một đáp án, bây giờ hắn đã về, không thể chờ được mà lập tức muốn nghe đáp án của nàng.
Bởi vì quá muốn có được nàng, nên lúc hắn ở Thiểm Tây đều không tự chủ được mà nhớ tới nàng.
Sùng Trinh Hoàng Đế có lòng từ bi, mở quốc khố lấy năm trăm vạn lượng bạc để cứu trợ thiên tai. Hắn chạy một mạch tới Thiểm Tây, lúc tới nơi, dân chúng đã lầm than, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, khổ không thể tả.
Khi bọn họ biết được triều đình phái Tĩnh Vương tới cứu trợ thiên tai, liền quỳ xuống đem Triệu Giới tôn thờ, bái lạy, ngay cả đối với phụ mẫu cũng không cảm kích tôn kính đến vậy. Lần cứu trợ thiên tai này tất cả đều rất thuận lợi, quan viên địa phương cũng rất phối hợp, không lấy việc công làm việc tư, đương nhiên, đây là do nhìn mặt mũi Tĩnh Vương, mặt mũi Hoàng đế mà làm việc.
Người đời ai cũng biết Tĩnh Vương điện hạ nổi tiếng âm ngoan tàn khốc, không nể tình người, hơn nữa thân phận hắn tôn quý, ai dám không có mắt mà đi trêu chọc hắn?
Nếu đã như vậy, vết thương trên người hắn là từ đâu tới?
Đây là vết thương mới, bị lúc hắn ở trên đường từ Thiểm Tây về kinh thành.
Có người biết trước lộ trình trở về kinh của hắn, cách kinh thành năm mươi dặm liền bố trí mai phục, ý đồ lấy mạng hắn. Đối phương chắc chắn có chuẩn bị mới tới, tổng cộng có bốn mươi đến năm mươi tên, từng tên một đều có thân thủ mạnh mẽ, được huấn luyện bài bản, ra tay không chút lưu tình. Đáng tiếc, bọn họ lại đánh giá thấp thế lực và phòng bị của Triệu Giới, lần này Triệu Giới đi xa, nhìn như không mang theo bao nhiêu người, thật ra phần lớn đều là thị vệ núp trong bóng tối. Thị vệ võ công cao cường, mỗi người đều có tuyệt kỹ, dư sức đối phó với mấy tên này. Mặc dù bọn ám sát có nhiều người, nhưng không chiếm được chút tiện nghi nào, ngược lại bị người của Triệu Giới đánh cho hoa rơi nước chảy, không c.h.ế.t cũng bị thương.
Trong lúc Triệu Giới tương kế tựu kế, cắn răng nhận hai đao của đối phương, chính là ở hai chỗ đang băng bó, một ở n.g.ự.c trái, một bên cánh tay trái.
Triệu Giới cũng đoán được đại khái là ai đứng sau toàn bộ vụ này, một nhân chứng sống cũng không lưu lại, bốn mươi năm mươi người, toàn bộ đều phơi thây nơi đồng không m.ô.n.g quạnh.
Hắn không cố gắng che giấu tin tức bản thân bị thương, chính là muốn để kẻ giật dây sau màn kia buông lỏng cảnh giác. Hắn thật muốn nhìn một chút, trong lúc hắn bị thương, bọn họ có thể làm ra chút sóng to gió lớn gì.
Có điều lúc đó hắn khống chế không tốt, miệng vết thương có chút sâu, cho nên bây giờ không cần ngụy trang, vì bản thân hắn thật sự bị trọng thương.
*** *** ***
Ngụy La cảm giác được Triệu Giới không thích hợp, nhịn không được nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy môi hắn trắng bệch, mồi hôi đầy trán, dường như vô cùng yếu ớt. Nàng tách lồng n.g.ự.c mình ra, cố gắng chui ra khỏi người hắn: “Thân thể Đại ca ca không tốt, trước tiên nên dưỡng thương cho tốt rồi nói sau!”
Triệu Giới không nhúc nhích, dường như sức nặng toàn bộ cơ thể hắn đè lên người nàng, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, một tay chống bên cạnh nàng, hơi thở vừa nóng vừa trầm: “Muội đồng ý với ta, ta liền nghỉ ngơi thật tốt”.
Thần chí đã không rõ còn muốn tiếp tục tỏ ra vô lại!
Ngụy La rút tay ra khỏi tay hắn, hai tay chống nhẹ lên chỗ Triệu Giới không bị thương, từ dưới người hắn chui ra. Triệu Giới bị thương, sức lực không có mấy, nàng muốn thoát khỏi hắn dễ hơn nhiều so với trước kia.
Ngụy La đứng ở đầu giường nhìn Triệu Giới, vải lụa trước n.g.ự.c bị nhiễm đỏ, xem ra lúc nãy miệng vết thương lại chảy m.á.u rồi. Chẳng biết vì sao nàng lại thấy tức giận, nếu không phải vì hắn đang bị thương, thật sự muốn ném hắn đi: “Đại ca ca phải dưỡng thương cho tốt, nếu không muội không đáp ứng ca ca”.
Triệu Giới nhạy bén bắt được sơ hở trong lời nói của Ngụy La, đôi mắt phượng thâm thúy mở ra, nhìn thẳng vào nàng: “Nếu ta dưỡng thương tốt, muội liền gả cho ta sao?”
Cuối cùng Ngụy La cũng hiểu! Đây là khổ nhục kế của hắn, dùng chuyện bị thương để uy h.i.ế.p nàng, khiến nàng mềm lòng, sau đó đồng ý với hắn.
Ngụy La đứng ở đầu giường, bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng suy nghĩ cả tháng cũng không hiểu rõ, bây giờ thấy hắn, ngược lại giống như sau khi xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng chói lọi. Nếu không phải trong lòng nàng có hắn, thì lúc nhìn thấy hắn bị thương, trong lòng sẽ không khó chịu, sẽ không đau lòng vì hắn? Nếu không phải trong lòng nàng có hắn, đổi lại là người khác động tay động chân với nàng như vậy, vừa hôn vừa ôm, nàng sớm đã không khách khí rồi. Triệu Giới chính là ỷ vào việc nàng dễ dàng tha thứ cho hắn, mà thừa cơ làm mấy việc thân mật.
Thật đúng là không biết xấu hổ!
Ngụy La nhịn không được oán thầm. Trên mặt tiểu cô nương không có gì khác thường, thật ra trong thời gian ngắn như vậy đã sớm nghĩ thấu.
Nàng và Tống Huy còn có hôn ước, đợi qua tháng sau, nàng qua sinh thần mười bốn tuổi, hai nhà chắc chắn sẽ bắt đầu chuẩn bị. Nàng phải giải quyết được hôn sự với Tống Huy mới có thể thanh thản ổn định với hắn. Huống gì, cô nương gia vốn nên rụt rè một chút, nếu để Triệu Giới dễ dàng thuận lợi có được, chẳng phải quá tiện nghi cho hắn sao?
Hàn Thị từng nói với nàng, chuyện nam nữ, tuy nói rằng ngươi tình ta nguyện, nhưng lúc cần giở thủ đoạn thì phải đùa giỡn vài thủ đoạn nhỏ. Hàn Thị ở trong cung, đối với chuyện tranh thủ tình cảm bà có nghiên cứu tương đối. Để nói cuối cùng ai thắng được tâm của nam nhân, thì phải coi thủ đoạn của ai cao siêu hơn.
Ngụy La không muốn đem những thủ đoạn này áp lên người Triệu Giới, hắn là thật tâm thích nàng, nàng cũng không muốn lúc hai người chung đụng còn phải tính kế tới tính kế lui. Lúc trước Hàn Thị có nói qua với nàng vài phương pháp nắm lấy lòng nam nhân, cho dù một cái nàng cũng không có ý định dùng lên người hắn.
Có điều, trước mắt, nàng chỉ vừa lý giải rõ ràng tình cảm của mình với hắn, không muốn thừa nhận nhanh như vậy mà thôi.
Triệu Giới không đợi được câu trả lời của nàng, cầm tay Ngụy La đang rũ xuống: “A La, trả lời ta”.
Ngụy La rút tay về, có điều không thành công. Thật kỳ quái, Triệu Giới đang bị trọng thương, sao còn có sức mà nắm tay nàng chặt như vậy? Môi hồng bĩu ra, bộ dáng nho nhỏ lại tỏ ra lớn lối khiến người ta vừa yêu vừa hận: “Muội không nói như vậy? Chỉ là Đại ca ca không dưỡng thương cho tốt, đến lúc đó làm sao tới nhà muội cầu thân? Phụ thân và Thường Hoằng mới không đồng ý gả muội cho một con ma ốm”.
Nàng dám nói hắn là ma ốm, gân xanh trên trán Triệu Giới cũng nổi lên rồi. Sự việc liên quan tới tôn nghiêm của nam nhân, không thể tùy ý để Ngụy La vu oan/ nói xấu. Nhưng mà nghĩ lại một chút, nàng chịu để hắn đi Phủ Anh Quốc Công cầu thân, không phải là đồng ý sao?
Đôi mắt đen của Triệu Giới ánh lên vẻ vui vẻ, đôi môi mỏng không nhịn được cong lên, nắm tay tiểu cô nương mãi không buông ra, rất lâu sau mới chậm rãi nói: “Được, đợi bản vương dưỡng thương thật tốt xong, liền tới Phủ Anh Quốc Công cầu thân”.
Ánh mắt kia quá ôn nhu, chất chứa rất nhiều tình ý sâu nặng. Ngụy La chịu không nổi, cũng có chút không quen, quay đầu nói: “Nếu Đại ca ca không sao, muội về trước đây”.
Triệu Giới nhìn Ngụy La, không có ý định thả nàng đi: “Ở lại, nói vài câu với bổn vương”.
Có cái gì mà nói? Hắn đang bị thương, đại phu đều nói phải nghỉ ngơi cho tốt, nói chuyện không phải đang lãng phí sức lực sao? Ngụy La nhìn chằm chằm Triệu Giới, môi mấp máy, đang muốn mở miệng.
Triệu Lưu Ly đột nhiên từ đằng sau tấm bình phong mười hai phiến đi ra, ánh mắt rơi vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, bước chân dừng lại, có chút xấu hổ cười cười, nói với Triệu Giới: “Hoàng huynh… Muội nghĩ nói với huynh một tiếng, mẫu hậu tới rồi, còn mang theo Đan Dương biểu tỷ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trung-sinh-tro-thanh-bao-boi-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-87.html.]
Ngụy La vô thức rút tay mình ra.
Không phải là nàng cảm thấy có tật giật mình, mà là bát tự còn chưa đưa, nàng không muốn để Trần Hoàng Hậu hiểu lầm.
Bàn tay nhỏ trong tay Triệu Giới bỗng nhiên không còn, sắc mặt hắn nhìn không ra tâm tình, chỉ nhíu mày nói: “Cao Đan Dương tới đây làm gì?”
Triệu Lưu Ly nhìn Ngụy La một chút, lại nhìn Triệu Giới, bộ dạng vô tội: “Muội cũng không biết… Có lẽ là nghe được chuyện ca ca bị thương, lo lắng, cho nên mới tới thăm một chút…”
*** *** ***
Trên hành lang từ chính phòng tới nội viện.
Không lâu sau, quả nhiên thấy Cao Đan Dương đang đỡ Trần Hoàng Hậu đi vội về phía này.
Trần Hoàng Hậu biết nhi tử bị thương, không quản gì nữa, bỏ hết sự vụ trong cung mà tới thăm. Vừa lúc Cao Đan Dương ở bên cạnh bà, nghe thấy Triệu Giới bị thương, liền năn nỉ Trần Hoàng Hậu mang nàng đi cùng. Trần Hoàng Hậunghĩ hai người họ quan hệ thân thiết, lại là thanh mai trúc mã, liền không kiêng dè đồng ý.
Trần Hoàng Hậu chưa kịp thay xiêm y, mặc một bộ hồng sam trăm hoa, bên dưới là váy dài thêu ngọc nữ hiến thọ, đầu đội mũ tống, ung dung quý phái. Bởi vì bà đang khẩn trương, nên thiếu đi vài phần trầm ổn, nhiều hơn vài phần hoảng loạn. Bên cạnh Trần Hoàng Hậu là Cao Đan Dương mặc xiêm y hồng phấn phiếm vàng, nàng ta nhìn như bình tĩnh, nhưng tay trong tay áo đã nắm chặt, nhìn ra được nàng ta đang vô cùng lo lắng cho Triệu Giới.
Hai người đi tới gần cửa phòng, Triệu Lưu Ly và Ngụy La cùng nhau tiến lên hành lễ.
Triệu Lưu Ly nói: “Mẫu hậu”.
Trần Hoàng Hậu cũng không quản gì nữa, cắt đứt lời nàng: “Trường Sinh thế nào rồi?”
Triệu Lưu Ly nói: “Đại phu đã coi vết thương cho ca ca rồi, cầm máu, lại băng bó miệng vết thương, lúc này cũng không còn nguy hiểm nữa”. Nhưng trong lòng nàng vẫn sợ hãi: “Mẫu hậu, ngài không biết đâu, lúc nãy ca ca chảy thật nhiều máu… sợ đến mức hù con phát khóc…”
Trần Hoàng Hậu nghe nói đã không còn nguy hiểm, lập tức thở phào. Bà vốn muốn vào xem một chút, ánh mắt lại rơi trên người Ngụy La đang đứng một bên, tò mò hòi: “Sao A La cũng ở đây?”
Triệu Lưu Ly sớm đã nghĩ xong lý do, kéo tay Ngụy La nói: “Con vốn đang đi cùng A La, nghe thấy tin ca ca bị thương, nhất thời sốt ruột, liền bất chấp kéo nàng ấy tới đây trước”. Nói xong lại tiếp: “Cũng may ca ca không còn nguy hiểm nữa, con liền đưa A La về”.
Trần Hoàng Hậu gật đầu, trong lòng vốn còn đang lo lắng cho thương thế của Triệu Giới nên cũng không nghĩ nhiều, bà không hỏi nữa, cất bước đi vào trong phòng.
Cao Đan Dương đi theo phía sau, lúc đi ngang qua Ngụy La, nhịn không được nhìn thoáng qua.
Ngụy La thấy nàng ta nhìn mình, cong môi khẽ cười: “Cao tỷ tỷ”.
Cao Đan Dương cười lại, nói: “A La muội muội”. Rồi không nói thêm lời nào, xoay người đi vào trong phòng.
Bên trong phòng, Trần Hoàng Hậu đi tới bên cạnh giường.
Lúc này, Triệu Giới đã mặc xiêm y tử tế, đúng là đồ mà Ngụy La đưa cho hắn. Hắn tựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, cũng không biết đang nhìn gì.
Trần Hoàng Hậu thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bộ dạng suy yếu, nhịn không được vành mắt ửng hồng, ngồi xuống mép giường nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói mọi thứ đều tốt sao, sao trở về lại bị thương?”
Triệu Giới thu hồi tầm mắt, bờ môi hơi mở, nhàn nhạt nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, mẫu hậu đừng quá lo lắng”.
Trần Hoàng Hậu sao có thể không lo lắng, bà chỉ có một nhi tử, còn chưa thành thân, nếu có gì thì phải làm sao bây giờ? Bà cầm khăn lụa lau nước mắt, hỏi: “Rốt cuộc là ai làm, tra ra người phía sau không?”
Triệu Giới không muốn nói quá nhiều: “Còn chưa”.
Cho dù Triệu Giới không nói, Trần Hoàng Hậu cũng biết vì sao lại như vậy. Mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi này, sau lưng dơ bẩn thế nào, bà sớm đã lĩnh giáo rồi. Lần này Triệu Giới bị thương, tám phần không thoát khỏi liên quan tới Triệu Chương. Sắc mặt Trần Hoàng Hậu rất khó coi, mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng cũng không tiện nhúng tay vào. Triệu Giới tự có suy nghĩ của mình, nếu bà ra tay, nói không chừng chẳng những không giúp được, còn khiến hắn thêm phiền.
Nghĩ vậy, Trần Hoàng Hậu đành phải bình ổn cơn giận trong lòng, không tiếp tục hỏi hắn những chuyện này, chỉ quan tâm tới vết thương của hắn.
Bên cạnh Triệu Giới không có nữ nhân nào chăm sóc, bị thương cũng không có ai ân cần hỏi han, về điểm này Trần Hoàng Hậu vô cùng không yên tâm, thao thao bất tuyệt nói: “Mấy lời đại phu nói con nhớ kỹ chưa, đừng cậy mạnh, dưỡng thương tốt quan trọng hơn, chuyện khác đều đặt ra sau…” Bà thở dài một tiếng, lại nói: “Nếu con thành thân, mẫu hậu cũng không phải lo lắng như vậy”.
Triệu Giới không tự chủ nhớ tới tiểu cô nương vừa rồi, không nhịn được cong môi.
Nếu cưới nàng, không biết cuộc sống sau này sẽ thế nào? Nếu là trước kia, Triệu Giới hắn thật không có hứng thú với việc thành gia lập thất, bây giờ đổi lại là Ngụy La, vậy thì hoàn toàn khác nhau.
Cùng nàng ở một chỗ, mỗi thời khắc hắn đều cảm thấy vui sướng.
Lần này Trần Hoàng Hậu nói tới chuyện hôn sự, Triệu Giới chẳng những không lộ ra vẻ mặt không vui, ngược lại còn khẽ cười. Bà lập tức cảm thấy có chút hy vọng rồi, gọi Cao Đan Dương vào nói: “Hôm nay vốn là Đan Dương vào cung giúp mẫu thân, vừa nghe nói con bị thương, con bé rất lo lắng, nói muốn tới thăm biểu ca. Bản cung vì thế cũng dẫn nàng theo”.
Cao Đan Dương đứng ở đầu giường, nghe Trần Hoàng Hậu nói như vậy, liền cười thẹn thùng, nhìn Triệu Giới nói: “Tĩnh biểu ca không sao, muội yên tâm rồi”.
Đang nói chuyện, nha hoàn bưng dược vào, hành lễ với Trần Hoàng Hậu rồi nói: “Hoàng Hậu Nương Nương, dược của Tĩnh Vương Điện Hạ sắc xong rồi”.
Trần Hoàng Hậu nghe vậy, nhìn thoáng qua cánh tay bị thương của Triệu Giới, đứng dậy nhường chỗ: “Thời tiết mấy ngày nay lạnh, khuỷu tay bản cung cũng hay đau nhức. Đan Dương, ngươi tới giúp Tĩnh Vương biểu ca uống thuốc đi”.
Cao Đan Dương nghe vậy mặc dù trong lòng cao hứng, nhưng trên mặt lại lộ vẻ ngượng ngùng: “A di, việc này không tốt lắm…”
Trần Hoàng Hậu đang muốn nói nữa, ý cười trên mặt Triệu Giới liền thu lại, lạnh lùng như băng nói: “Không cần, tự bản vương có thể”.
Triệu Giới tỏ vẻ ngạo mạn xa cách, so với bộ dáng ôn nhu kiên nhẫn đối với Ngụy La hoàn toàn bất đồng.
Cao Đan Dương luống cuống, liếc mắt nhìn Trần Hoàng Hậu.
Không khí trong phòng đang căng thẳng, Triệu Lưu Ly đột nhiên đi tới sau tấm bình phong, nhìn nhìn mọi người, nói: “Mẫu hậu, hoàng huynh, nếu không có chuyện gì, con đưa A La về”.
Ngụy La đứng sau lưng Triệu Lưu Ly, nàng không nhìn Triệu Giới, mà nhìn thuốc đựng trong chén men sứ xanh đang được Cao Đan Dương cầm trong tay. Nàng chớp mắt mấy cái, như đang nghĩ gì đó.