Trước Khi Anh Đến - Chương 1: Quay về năm 17 tuổi.
Cập nhật lúc: 2024-05-22 18:54:07
Lượt xem: 843
Khoảnh khắc một lần nữa mở mắt ra, cảnh tượng tôi nhìn thấy không phải là m/áu me đầm đìa trên mặt đất nữa.
Nhưng trước mặt lại là Từ Hạc Tê, trên n.g.ự.c không có một vết đ/âm nào, hoàn toàn nguyên vẹn.
Chính xác hơn.
Là Từ Hạc Tê vào năm 17 tuổi.
Nắng chiều chiếu rọi.
Tôi ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, nheo mắt lại, tầm nhìn cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Từ Hạc Tê rơi vào vũng m/áu.
Lúc này đang đứng trước cửa lớp.
Bộ quần áo trên người cũng không phải là chiếc áo đẫm m/áu kia nữa.
Mà là đồng phục hè thời trung học, sạch sẽ ngăn nắp.
Trước sự cổ vũ của bạn cùng lớp, Từ Hạc Tê cuối cùng cũng chịu cầm lấy bức thư tình không có chữ ký để lại.
“Ông đây viết thư tình cho Úc Gia? Đùa đấy à?”
Tờ giấy mỏng manh ở trong lòng bàn tay anh bị vò nát thành một quả bóng.
Anh nói: “Ông đây ghét cô ta nhất. Cũng không bao giờ viết thư tình cho ai cả.”
Bức thư tình không có chữ ký, cũng chưa được gửi đi.
Thùng rác đã trở thành đích đến cuối cùng của nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/truoc-khi-anh-den/chuong-1-quay-ve-nam-17-tuoi.html.]
“Nhưng bọn họ đều nói chính xác bức thư này là chữ viết tay của cậu.”
Hoa khôi của lớp - Thẩm Mặc đứng trên bục, giọng điệu phấn khích.
“Tôi nói mọi người này, Úc Gia c/âm đ/iếc, Từ Hạc Tê sao có thể viết thư tình cho cô ta được?”
“Nói không chừng là do Úc Gia tự biên tự diễn.”
Vừa nói, Thẩm Mặc vừa quay đầu trừng mắt nhìn tôi.
“Đầu tiên là bắt chước chữ của Từ Hạc Tê để viết thư tình, sau đó cố ý ném xuống đất để mọi người nhìn thấy, dắt mũi mọi người hiểu lầm là Từ Hạc Tê có tình cảm với cô ta.”
“Đúng như mong đợi của con gái kẻ s/át nhân, thật mưu mô.”
Mấy nam sinh trong lớp rộ lên cười.
Bạn học Lâm Nghiên ghé vào tai tôi: “Tối qua Từ Hạc Tê rủ cậu đi chơi. Cậu bận gì à?”
Tôi không trả lời, chỉ hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Cậu học nhiều đến ngốc rồi à?”
Lâm Nghiên rút điện thoại trong túi ra xem.
"Ngày 5 tháng 7 năm 2013."
Nhưng tôi nhớ rất rõ.
Mới chỉ vài phút trước, tôi vẫn còn đang ở ngày 12 tháng 2 năm 2024.
Cùng với Từ Hạc Tê năm 28 tuổi.