Trước Khi Anh Đến - Chương 13,14,15: Sao cô lại biết những chuyện này?
Cập nhật lúc: 2024-07-10 16:30:30
Lượt xem: 2,052
13.
Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác từ trên trời rơi xuống, phủ lên đầu tôi. Cả phần thân trên của tôi cũng bị che kín mít.
Hương thơm quen thuộc của nước giặt quần áo tràn ngập trong mũi.
Qua lớp áo khoác, tôi nghe thấy Từ Hạc Tê khẽ chửi thề.
Rồi lớn tiếng nói: "Thẩm Mặc, nếu sau này cô còn dám bắt nạt Úc Gia, đừng trách tôi không nể mặt bố cô."
Sau đó, ở vị trí rất gần tôi.
Từ Hạc Tê nhẹ giọng hỏi: "Úc Gia, có nghe rõ tôi nói gì không?"
Tôi gật đầu.
Sau đó nghe tiếng anh ấy nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài."
Tim tôi đập nhanh hơn.
Câu nói này, mười năm sau anh ấy cũng đã nói một lần.
Ngay sau đó, tôi cảm nhận được tay áo khoác bị Từ Hạc Tê kéo lên. Vì tránh chạm vào tôi, anh ấy chỉ nắm một góc bằng đầu ngón tay.
"Cẩn thận, có bậc cửa."
Qua khe hở dưới áo khoác, mặt gạch xám không ngừng lướt qua. Tôi và Từ Hạc Tê một trước một sau, cùng đi về một hướng.
Cho đến khi có bậc thang xuất hiện trong tầm nhìn hẹp của tôi.
"Cảm ơn cậu lúc nãy đã giúp tôi."
Dừng trước đình giữa hồ sau sân thể thao. Tôi gỡ áo khoác xuống, đưa về phía Từ Hạc Tê.
Cuối tháng tư, Hải Thành vẫn chưa ấm lên.
Một cơn gió thổi qua, mang theo hơi lạnh của mặt hồ.
Tôi không kìm được khẽ rùng mình một cái.
Bên tai vang lên một tiếng thở dài nhẹ.
Từ Hạc Tê nhận lại áo khoác, rồi lại khoác lên người tôi.
Sau đó còn dùng hai tay áo buộc lại một nút thắt không mấy đẹp mắt trước n.g.ự.c tôi.
Giọng khàn khàn: "Mặc tạm đi."
"Chuyện vừa rồi, cậu không cần bận tâm."
"Dù là ai khác, tôi cũng sẽ giúp đỡ như vậy."
Lời nói giống như một tấm lưới vô hình, bọc chặt lấy trái tim tôi. Cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, cuối cùng tập trung lại ở đầu ngón tay.
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.
"Áo khoác của cậu, đợi tôi giặt sạch sẽ rồi trả lại."
Nói xong, tôi chuẩn bị rời khỏi đình giữa hồ. Lại bất ngờ nghe tiếng Từ Hạc Tê gọi giật lại: "Úc Gia."
Tôi nghe tiếng gọi liền quay đầu, chờ đợi những lời tiếp theo từ anh.
"Cái đó..."
Từ Hạc Tê né tránh ánh mắt của tôi, nhìn về phía mặt hồ.
"Kỳ thi giữa kỳ sắp tới rồi, cậu... cậu cố lên."
Anh ấy dùng nắm đ.ấ.m che miệng, khẽ ho một tiếng, rồi tự nhiên sờ lên chóp mũi.
"Tôi biết cậu ghét tôi, lời này cũng không có ý gì khác đâu."
"Cậu đừng suy nghĩ nhiều."
Đột nhiên tôi nhớ lại bản thân mình 10 năm trước. Chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào Từ Hạc Tê. Sợ rằng sự tự ti không thể che giấu trong ánh mắt sẽ bị anh ấy phát hiện.
Chỉ dám đứng sau lưng anh. Nhìn anh lắng nghe bài giảng, nhìn tay anh ghi chép. Cả khi nằm ngủ gục trên bàn, hàng lông mày nhíu lại vì ánh sáng chói lọi.
Nhưng bây giờ, tôi đang nhìn thẳng vào Từ Hạc Tê. Trước khi suy nghĩ kịp quay trở lại, cơ thể tôi đã hành động trước.
14.
Bên ngoài đình giữa hồ có năm bậc thang. Tôi bước qua từng bậc, đứng trước mặt Từ Hạc Tê.
"Tôi cũng không có ý gì khác." Tôi bắt chước lời anh nói để mở đầu.
Rồi kiễng chân, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu Từ Hạc Tê.
Tôi nói thẳng: "Chỉ là cảm thấy, cậu có chút giống..."
"Chó con Golden Retriever."
"Rất dễ thương."
Cơ thể Từ Hạc Tê cứng đờ vài giây.
Đúng lúc này, trên con đường nhỏ bên ngoài đình. Lâm Nghiên đang chạy về phía tôi.
"Úc Gia, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi!"
"Có chuyện rồi! Cậu mau về xem đi!"
Đơi đến khi tôi chạy đến nơi, cảnh tượng tôi nhìn thấy là...
Thẩm Mặc đứng cạnh chỗ ngồi của tôi, tay cầm túi xách của tôi. Dưới chân cô ta, đồ đạc của tôi vương vãi khắp nơi.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Tôi bước qua đám đông vây quanh, đứng trước mớ hỗn độn đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/truoc-khi-anh-den/chuong-131415-sao-co-lai-biet-nhung-chuyen-nay.html.]
"Quỹ lớp dùng cho buổi dạ tiệc nghệ thuật bị mất rồi."
Thẩm Mặc tùy ý ném túi xách của tôi sang một bên, lớn tiếng nói: "Tôi nghi ngờ có lý do, là cậu ăn trộm."
"Vậy cậu có tìm thấy không?" Tôi hỏi.
Có lẽ vì giọng tôi quá bình thản.
Thẩm Mặc sững sờ: "Không tìm thấy."
"Nhưng điều đó không thể chứng minh quỹ lớp không phải do cậu trộm."
"Cậu ranh mãnh như vậy, biết đâu đã giấu ở chỗ khác rồi thì sao."
"Đúng vậy." Tôi gật đầu.
"Tôi không chỉ ranh mãnh, còn biết nhiều bí mật nữa."
Dưới ánh mắt theo dõi của Thẩm Mặc, tôi ghé sát vào tai cô ấy, nói nhỏ vài câu.
Cho đến khi lời cuối cùng vang lên, Thẩm Mặc đột ngột ngẩng đầu.
"Sao cô lại biết những chuyện này?"
15.
Một đêm khuya nào đó vào năm 2024.
Một tin tức đột nhiên xuất hiện trên bảng xếp hạng hot search...
[Tập đoàn Kỷ thị Hải Thành bị nghi ngờ kinh doanh bất hợp pháp, Tập đoàn Thẩm Thị cũng bị liên lụy.]
[Nhiều người biết chuyện tiết lộ rằng, CEO hiện tại của Tập đoàn Thẩm Thị, Thẩm Hà, từng cố gắng chuyển tài sản cho con riêng ở nước ngoài.]
[Được biết, vợ chính của Thẩm Hà là con gái duy nhất của CEO tiền nhiệm của tập đoàn.]
[Sau đó Thẩm Hà được mời làm rể, hai người có một con gái.]
Tin tức này lan truyền rầm rộ khắp Hải Thành.
Chỉ trong một đêm, giá cổ phiếu của Tập đoàn Thẩm thị giảm mạnh, suýt chút nữa tuyên bố phá sản.
Điều tôi nói với Thẩm Mặc chính là phần không trong sạch trong cuộc hôn nhân của bố cô ta.
Lúc này cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, đe dọa: "Nếu cậu dám nói những chuyện này ra ngoài, Úc Gia, tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
Tôi bắt chước cô ta, cười nhẹ một tiếng: "Cậu có thể thử xem, tôi có dám hay không."
"Nhưng Thẩm Mặc này, tốt nhất cậu đừng đến gây rối với tôi nữa."
Buổi tối dự báo thời tiết cho biết sẽ có mưa lớn.
Phòng ngủ nhỏ bé trở nên ngột ngạt một cách bất thường. Đứng dậy mở cửa sổ, tôi nằm trên giường hóng gió.
Không biết đã bao lâu, cơn buồn ngủ ập đến. Trong mơ hồ, tôi mơ thấy vài chuyện đã xảy ra nhiều năm trước.
Ngày đầu tiên đến Hải Thành, cũng có mưa.
Trong ngôi nhà cũ không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ mờ của đất trời.
Chữ "Phúc" dán trên cửa đã bạc màu, bị gió thổi bay một góc. Loa cũ phát ra một bản kịch không rõ của phái nào, "kẽo kẹt" không ngừng.
Một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa, cười cười nhìn tôi.
Ông nói ông tên là Úc Cường.
Còn nói: "Từ nay về sau, đây sẽ là nhà của con."
Ông mặc áo sơ mi, quần dài, đeo kính gọng bạc.
Nhìn có vẻ là người tri thức. Hoàn toàn khác xa với bản chất thật sự mà sau này tôi biết về ông.
Tôi đưa mắt theo hướng tay Úc Cường chỉ nhìn sang. Ở đó có một cậu bé tầm tuổi tôi đang đứng.
"Đây là anh con, Tô Triệt."
"Từ nay về sau, chúng ta là một gia đình."
Đột nhiên, cảnh tượng thay đổi.
Trong phòng thẩm vấn, ánh sáng từ đèn huỳnh quang hơi chói mắt. Vài chú cảnh sát mặc đồng phục ngồi đối diện tôi.
Một người trong số họ mở lời hỏi: "Trước khi t/ai n/ạn xảy ra, bố cháu có gì bất thường không?"
Giọng nói mang theo âm vang không thật. Tôi mở miệng chuẩn bị trả lời câu hỏi của ông ấy.
Cảnh trong mơ lại thay đổi.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Nữ pháp y đi trước, dẫn tôi vào phòng lạnh. Trên giường kim loại sáng lấp lánh, Úc Cường nằm im lìm.
Phần từ cổ trở xuống được che bởi tấm vải trắng.
Tóc xõa xuống.
Liên tục có những giọt nước rơi xuống sàn, dần tạo thành một vũng nước.
"Người chec Úc Cường, thời gian tử vong là ngày 3 tháng 5 năm 2011."
"Nguyên nhân t/ử v/ong là do mưa lớn khiến ô tô mất lái, lao xuống biển, cuối cùng chec đuối."
Tôi lặng lẽ nhìn.
Đột nhiên vũng nước trên sàn từ trong suốt chuyển sang màu đỏ má/u, nhanh chóng lan rộng tạo thành một đám mây m/áu khổng lồ, quấn chặt lấy cổ tôi.
Tôi giật mình tỉnh giấc.
Lờ mờ nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng khóc vọng vào. Chỉ thấy vài người hàng xóm đang mặc đồ ngủ đứng dưới lầu.
Giọng nói đầy tiếc nuối: "Thật thảm."
"Nghe nói xe cấp cứu vừa đến thì người đã không qua khỏi rồi......"