Trưởng Công Chúa Là Nam Nhân Tâm Cơ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:07:09
Lượt xem: 612
Lên xe ngựa, thấy ta buồn bã, mẫu thân chỉ ôm ta vào lòng.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, làm ta có chút kinh ngạc.
"Ôn đại nhân mang theo gia quyến, đêm khuya rời đi vội vã, là vì chuyện gì vậy?"
Bên ngoài vang lên một giọng nói hơi giận dữ, ta vừa nghe đã biết là Hoa Dương.
Vén rèm lên nhìn, một mũi tên cắm thẳng vào xe ngựa, phụ thân ta đã sợ đến mức mặt mũi tái nhợt.
Hoa Dương ngồi trên lưng ngựa, tay cầm cung tên, lạnh lùng nhìn ta nói: "A Viên, lại đây."
Ta không cử động, chỉ nhìn nàng.
Mẫu thân đưa cho ta một bức thư, đẩy ta một cái, thản nhiên nói: "Qua đưa bức thư này cho công chúa."
Ta do dự một chút, vẫn nghe theo mẫu thân.
Ta bước tới, đưa thư cho Hoa Dương.
Hoa Dương trực tiếp nắm lấy tay ta, dùng sức kéo ta lên xe ngựa.
"Ta ở trong phủ ngày ngày đêm đêm chờ đợi nàng, lại chờ được một kết quả như vậy." Sắc mặt Hoa Dương tái nhợt, căm hận nói, "A Viên, nàng muốn phụ ta!"
"Ta không có!" Ta dựa vào bộ giáp lạnh lẽo của nàng, không muốn nói thêm gì nữa.
Hoa Dương mở bức thư của mẫu thân ta ra, liếc mắt nhìn qua.
Mẫu thân bước xuống xe ngựa, nước mắt lưng tròng nói: "Điện hạ, A Viên từ nhỏ đã ngốc nghếch, tính cách lại cứng đầu. Nhưng trong lòng nó rất lương thiện, mong điện hạ bảo vệ nó."
Hoa Dương xuống ngựa, trịnh trọng hành lễ với mẫu thân ta, nhỏ giọng nói: "Trước kia ta nợ nàng rất nhiều, có cơ hội bù đắp là ân của trời cao. Phu nhân yên tâm, ta nhất định không phụ nàng."
"Có lời này của điện hạ, ta liền yên tâm rồi." Mẫu thân lại nhìn ta một cái, tiếp tục nói: "Điện hạ nhất định sẽ đạt được ý nguyện."
Hoa Dương cười một tiếng, cao giọng nói: "Vũ Lâm vệ! Hộ tống Ôn đại nhân cùng gia quyến rời khỏi kinh thành!"
Phụ mẫu ta cứ thế bỏ mặc ta mà chạy rồi!
Ta há hốc mồm, trong lòng nghĩ chắc mình là hài tử phụ thân mẫu thân nhặt về rồi.
Mẫu thân à, chẳng lẽ người quên rồi sao, nếu con ở lại kinh thành, con sẽ phải gả cho lão Hoàng đế đó.
Ta sốt ruột, cầu xin Hoa Dương thả ta đi: "Hoa Dương! Ta không muốn làm kế mẫu của người, ta muốn về quê với phụ thân mẫu thân ta."
"Phụ hoàng ta hậu cung giai lệ như mây, sao có thể để mắt đến cây cải trắng nhỏ bé này chứ?" Hoa Dương khoác áo choàng cho ta, đưa ta về phủ.
05
Hoa Dương đưa ta trở lại phủ công chúa, nàng thì tốt rồi, vì chuẩn bị hôn sự mà mỗi ngày bận rộn đến mức không thấy bóng dáng đâu.
Liên tục mười ngày, ta ngay cả một góc áo của nàng cũng không nhìn thấy, nàng còn không cho ta ra khỏi phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/truong-cong-chua-la-nam-nhan-tam-co/chuong-5.html.]
Ta lại nhớ đến nụ hôn khó hiểu kia, nghĩ đến việc nàng sắp thành hôn với Tạ Thanh Dương, trong lòng bực bội vô cùng.
Chuyện này là sao chứ? Chẳng lẽ sau này ba chúng ta phải sống chung một nhà?
Càng nghĩ càng tức, nửa đêm ta thu dọn hành lý, định trèo tường từ sân sau bỏ trốn.
Lỡ như lời mẫu thân nói là thật, ta sẽ phải tiến cung gả cho lão Hoàng đế đó, nghĩ đến thôi đã thấy sợ hãi.
Nhưng ta vừa leo lên tường, nha hoàn đã xuất hiện, ôn hòa nói: "Tiểu thư, công chúa đang đợi người."
Ta cam chịu bước xuống theo thang, đi theo nàng ta một mạch, mới phát hiện đây là đường đến hồ sen.
Đến cửa, nha hoàn mời ta vào trong.
Ta nhíu mày, từ nhỏ đến lớn, Hoa Dương chưa bao giờ tắm chung với ta.
Ngay cả trong ngày hè nóng bức, nàng cũng ăn mặc kín mít.
Sao đêm nay lại kỳ lạ vậy? Vậy mà lại bảo ta đến hồ sen gặp nàng.
Vào trong, hơi nước bốc lên nghi ngút. Ta im lặng bước tới, cầm lấy cục xà phòng bên cạnh ném vào nàng.
"Lại định chạy, A Viên! Nàng thật sự không để lời ta nói vào tai."
Một giọng nam trầm thấp vang lên, ta sợ hãi "xoẹt" một cái đứng bật dậy. Chuyện gì vậy! Sao lại có giọng nam ở hồ sen?
Chẳng lẽ... Hoa Dương đang ân ái với nam nhân! Ta choáng váng, trong lòng lại cảm thấy chua xót. Quả nhiên, nàng chỉ coi ta là trò tiêu khiển.
Ta đang định bỏ chạy, nhưng lại bị người ta kéo xuống nước.
Ta gần như theo bản năng muốn ra tay, nhưng hắn ta lại gắt gao khống chế hai tay ta.
"A Viên, là ta."
Người ở ngay trước mắt, ta nhìn rõ ràng! Vậy mà lại là Hoa Dương... Nhưng lại không giống Hoa Dương.
Rõ ràng trước mắt là một nam nhân!
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Hắn ta có thêm vài phần anh khí so với Hoa Dương, dung mạo vẫn xinh đẹp vô song, diễm lệ mà không dung tục.
Ta nhìn kỹ, quả nhiên thấy bên tai hắn vẫn còn nốt ruồi đỏ của Hoa Dương.
“Ngẩn người ra rồi?” Hắn ôm ta vào lòng, chợt áp trán lên vai ta, khẽ cười nói, “Nghe nói mấy hôm nay nàng cứ trốn trong phòng, xem mấy quyển thoại bản nữ nhân yêu nữ nhân. A Viên, ta sợ nếu không nói sự thật cho nàng, nàng thật sự sẽ thích nữ nhân, đến lúc đó ta hối hận cũng không kịp.”
Ta như bị sét đánh ngang tai! Hoa Dương, vậy mà là nam nhân! Là nam nhân chân chính!
Trong chớp mắt, ta nhớ ra một số chuyện.
Thái tử Chu Tống Thời mười năm trước c.h.ế.t cháy, cùng năm đó Trưởng công chúa Hoa Dương bệnh nặng, Khâm Thiên giám đón ta vào kinh để trừ tà cho công chúa.
Ta giật mình kinh hãi, run rẩy nói: “Người… người… là Thái tử Chu Tống Thời?!”