Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyền thuyết Như Ý phục yêu - 3.5

Cập nhật lúc: 2024-10-05 20:39:27
Lượt xem: 4

Sau khi nhốt hắn vào Tưởng gia, Tưởng Thiếu Thiên đưa tôi về trường.

Cậu ấy không quen với việc sống ở ký túc xá của trường nên thả tôi ở cổng trường còn mình thì quay về biệt thự riêng của cậu ấy.

Bây giờ đã là một giờ sáng, trên đường trong khuôn viên trường không có học sinh.

Khi tôi quẹt thẻ để vào trường, có một vài nam sinh vừa đi bar về chậm rãi đi theo sau tôi.

Tai tôi rất thính, thậm chí có thể nghe giọng nói của họ từ xa.

“Cậu xem, người trước mặt có phải là Vân Như Ý không?”

“Thật sự là cô ấy, sao cô ấy về trường muộn thế này?”

“Này này này, các cậu có đọc bài viết trên trang tỏ tình của trường hôm nay không?”

“Chắc chắn là nhìn thấy rồi, lão Vương, tôi cảm thấy người cô ấy thích là cậu, cậu nhanh đi thử đi.”

................

Giọng nói càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc họ đã đuổi tới.

Tôi dừng lại, mặt không cảm xúc nhìn những người xung quanh.

Người đứng đầu có cái đầu và đôi tai to, thực sự cùng loại với Chu Tụng An.

Hắn huýt sáo với tôi: “Người đẹp, kết bạn đi?”

Vừa dứt lời, trực tiếp lấy điện thoại ra đưa trước mặt tôi.

Tôi: “..........”

Đột nhiên tôi có cảm giác như mình vừa đánh bại Chu Tụng An.

Thấy tôi im lặng, mấy người đó nhìn nhau mỉm cười.

Người đi đầu trực tiếp đặt tay lên vai tôi.

Tôi mất kiên nhẫn, định hất tay ra, thì một giọng nam trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai tôi.

“Học tỷ.”

Ngẩng đầu lên, tôi thấy một bóng người cao đang chạy về phía tôi.

Cũng không biết vô tình hay cố ý, cậu ta vượt qua những người đó chạy đến chỗ tôi.

“Học tỷ, thật sự là chị sao?”

“Chị mới từ bên ngoài về à? Đi thôi, em đưa chị về ký túc xá.”

Đi đến gần, tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của cậu ta.

Cậu ta có đôi mắt dài nhưng rất đẹp.

Cậu ta tự nhiên nắm tay tôi và kéo tôi rời đi.

Nhìn xuống cổ tay mình hơi cau mày.

Tôi rất phản đối với việc tiếp xúc thân thể như vậy với những người mà tôi không quen biết.

 Nhưng ma xui quỷ khiến, tôi đã không buông tay cậu ta ra ngay lập tức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/truyen-thuyet-nhu-y-phuc-yeu/3-5.html.]

Trong khi những người đó vẫn đang đứng nhìn thì tôi và cậu ta đã đi được một chặng đường khác xa.

Tôi dừng lại.

Người đó dừng lại, nhanh chóng buông tay ra: “Chào chị học tỷ,  vừa rồi thật ngại quá.”

Tôi nhìn cậu ta: “Cậu là ai?”

Cậu ta mỉm cười: “Em tên là Lâm Viễn, là sinh viên năm nhất.”

Tôi: “Tôi không quen biết cậu.”

Lâm Viễn gãi đầu, có chút bất đắt dĩ nói: “Không sai cả, em nhận ra chị là được rồi.”

Cậu ta chỉ vào tòa ký túc xá: “Học tỷ chị vào đi, em đi trước nhé.”

Vừa nói xong, cậu ta vẫy tay chào rồi quay người chạy vào màn đêm.

Mãi đến khi bóng lưng của cậu ta biến mất, tôi mới lấy điện thoại ra bấm vào số điện thoại của Tưởng Thiếu Thiên.

“Giúp tôi điều tra một người.”

Sáng sớm hôm sau, tôi và Tưởng Thiếu Thiên lên xe buýt đi đến làng Sa Cương.

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

“Người hôm qua cô nhờ tôi điều ta.”

Tưởng Thiếu Thiên dừng lại.

Tôi quay đâu nhìn cậu ấy: “Sao vậy? Có gì bất thường à?”

Cậu ấy: “Không có gì bất thường cả, cuộc sống từ nhỏ đến lớn của cậu ta rất bình thường. Như Ý tỷ, có phải cô suy nghĩ nhiều quá rồi không?”

“Lâm Viễn đó có thể đã gặp cô ở đâu rồi, sau đó tối hôm qua đến giải cứu cho cô thôi.”

Tôi: “Có lẽ vậy.”

..............

Làng Sa Cương ở phía đông không gần thành phố.

Xe chạy gần bốn tiếng mới đến cổng làng.

Lúc này trời đã tối, có một ông lão ngồi trước cổng làng, nhìn chúng tôi tò mò.

Tôi và Tưởng Thiếu Thiên xuống xe, đi đến hỏi đường:

“Bác trai, bác có biết đường đến núi Tàng Khang không?”

Ông lão đó ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiếu Thiên sau đó ngoái đầu nhìn tôi đang đứng ở phía sau:

“Mấy người làm gì?”

Tưởng Thiếu Thiên móc trong túi ra một bao t.h.u.ố.c lá nhét vào tay ông lão: “Chúng tôi là nghiên cứu sinh ngành thực vật học, nghe nói thực vậy trên núi Tàng Khang rất phong phú, có lợi cho đề tài chúng tôi đang nghiên cứu, cho nên đến xem thử.”

Ngay khi nghe nói về thân phận nghiên cứu sinh của chúng tôi, vẻ mặt ông lão lập tức vui vẻ.

“Là phía bên kia.”

Tưởng Thiếu Thiên: “Cảm ơn bác.”

Nói xong, cậu ấy quay người lại tiến về phía tôi.

Loading...