Truyền thuyết Như Ý phục yêu - 3.8
Cập nhật lúc: 2024-10-05 20:52:11
Lượt xem: 9
“Nghe nói vị lão gia tử La gia ở Thanh Thành hai trăm năm trước quả thật đã phong ấn một con yêu thú.”
Tưởng Thiếu Thiên nhớ lại, bừng tỉnh: “Lão già kia sống gần hai trăm năm!”
“Nhưng tôi nhớ mấy năm trước không phải ông ấy c.h.ế.t rồi sao?”
Tôi quay lại nhìn cậu ấy, không chịu được trợn mắt: "Nếu không thì cậu nghĩ phong ấn Đương Khang bị phá vỡ như thế nào?"
Trước khi chết, ông ấy nhất định đã dặn dò thế hệ sau đến đây để củng cố phong ấn.
Nhưng thế hệ sau không bằng thế hệ trước, hoặc là đến làm qua loa, hoặc là không đến.
Tưởng Thiếu Thiên cau mày nói: “Khi về tôi nhất định phải giải thích chuyện này cho ông nội tôi....”
Sau khi đi qua hang động, chúng tôi nhìn thấy miếu Tàng Khang nằm ở lưng chừng núi.
Tưởng Thiếu Thiên theo tôi đi đến cửa.
Xung quanh cỏ mọc um tùm, khung cảnh đổ nát.
Bên trong toàn mạng nhện, miếu sụp đổ, lư hương đổ hết.
Bức tượng Đương Khang được đặt sạch sẽ trên bàn thờ, không phù hợp với cảnh hoang tàn xung quanh.
“Cậu đứng ở đây đợi tôi, tôi vào trong gặp Đương Khang.”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Tôi ném cái túi cho Tưởng Thiếu Thiên nhấc chân bước vào miếu.
Đợi sau khi tôi đi vào , cửa miếu đổ nát phía sau lưng tôi đóng lại.
Tưởng Thiếu Thiên giật mình, lập tức gõ cửa: “Như Ý tỷ! Như Ý tỷ, cô không sao chứ?”
Tôi định thần lại, trầm giọng nói: “Không sao.”
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy một tiếng động lớn, tôi không tự chủ mà ngã xuống đất.
Ngôi miếu Tàng Khang này thật sự kỳ lạ.
Tôi vừa niệm thần chú, cừa bám vào bàn đứng dậy.
Tôi quay đầu nhìn vào Đương Khang rồi lại ngã xuống đất.
Ý thức của tôi dần dần mơ hồ, ngã xuống đất, nheo mắt nhìn tấm lụa đỏ đã phai màu, rồi nhanh chóng bất tỉnh.....
“Vân Như Ý, Vân Như Ý.”
Ai, ai đang kêu tôi?
Tôi uể oải mở mắt,chỉ thấy mình đang trong một khoảng không.
Phía trước có một tòa hoa sen, phía trên có một vị nam Bồ Tát.
Tôi cảnh giác nhìn hắn, bình tĩnh tránh ra xa.
“Vân Như Ý, cô tới đây chính là số mệnh đã định có cơ duyên với tôi, cô có tâm nguyện gì sao? Tôi có thể giúp cô thực hiện.”
Tôi nhìn hắn, không chịu được im ắng, giả vờ đàng hoàng:
“Thứ tôi muốn ông không thể cho tôi được.”
Hắn không hề khó chịu, chỉ lặng lẽ nhìn tôi:
“Điều cô muốn là thiên hạ thái bình, tiêu diệt ma quỷ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/truyen-thuyet-nhu-y-phuc-yeu/3-8.html.]
“Hay là muốn chồng của cô, long vương Minh Nguyên trở về với cô?”
Lòng tôi bàng hoàng, ngước lên không thể tin nổi:
“Sao ngươi biết.......”
Đúng lúc lên tiếng, nhưng hắn vẫn giống như có thể nhìn thấu tôi.
“Vân Như Ý, tôi hiểu cô, hơn ba trăm năm Long vương Minh Nguyên chọn trúng cô, hắn cứu thuật pháp của cô, dẫn cô đi thu phục yêu quái hắn là chồng cô, hơn nữa là sư phụ của cô.”
“Sau đó khi hắn đang cố gắng cứu thiên hạ, đã vô tình thu hút một năng lượng ma quỷ vào người, mười môn phái tâm linh đã phong ấn hắn dưới núi Đông Sơn, do đó ẩn mình trong một thời gian. Vân Như Ý, cô muốn dạy hắn sao? Vợ chồng hai người cách nhau trăm năm, trong lòng không có chút oán hận sao?”
Hắn cụp mắt xuống nhìn tôi, ánh mắt đầy nỗi buồn.
Tôi im lặng nhìn hắn, vài giây sau không khỏi bật cười:
“Ngươi nghĩ ngươi là ai?”
“Không đến lượt ngươi đưa ra nhận xét vô trách nhiệm về Minh Nguyên và ta.”
“Ngươi nói lâu như vậy, liền không dám xuất hiện, ta muốn xem bộ dạng của ngươi như thế nào!”
Nói xong, tôi lùi một bước, chắp hai tay lại, trong lòng bàn tay xuất hiện ánh sáng vàng.
Chiếc gương tôi cầm phát ra ánh sáng vàng.
“Gương trừ yêu!?”
Giọng nói của Đương Khang không còn khoa trương như trước nữa, bình tĩnh đến lạ thường.
Khi tôi ném chiếc gương trừ yêu vào hắn, hắn quay lại và rơi khỏi tòa sen.
Nhưng ánh sáng trong tấm gương bốc khói vẫn chiếu vào hắn.
Đương Khang hét lên.
Khi tiếp đất một lần nữa, hắn biến thành một con yêu quái trông giống như một con lợn.
Hai tai to, trong miệng vươn ra bốn cái răng dài như răng voi.
Khi Đương Khang gầm lên, sau đó quay người bỏ chạy.
Khi cơ thể hắn chạm đến ranh giới, cảnh tượng xung quanh liền tan rã.
Có một tia sáng lóe lên, tôi vô thức nhắm mắt lại.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại miếu Tàng Khang đổ nát.
“Như Ý tỷ!”
Tưởng Thiếu Thiên chạy đến, chỉ vào cánh cửa bị đập nát, nói không mạch lạc: “Vừa rồi có....có một con lợn rừng chạy ra!”
Tôi lập tức đuổi theo: “Cái gì mà lợn rừng! Đó là Đương Khang.”
“Cái gì?” Tưởng Thiếu Thiên đuổi theo không nói một lời.
“Nhưng vừa rồi tôi thấy là con lợn rừng mà!”
“Trước đây Đương Khang không phải là thần thú sao? Dù nó có trở thành yêu quái cũng sẽ không.......”
Tôi giải thích: “Nó đã bị phong ấn gần hai trăm năm, linh lực trong đó đã cạn kiệt từ lâu, hiện nó chỉ mới ở giai đoạn sơ khai.”
Tưởng Thiếu Thiên khó hiểu: “Đã không còn linh lực, tại sao lại phải bỏ ra nhiều công sức như vậy để giúp người khác thực hiện tâm nguyện của họ, sau đó lại biến họ thành lợn?”