Từ bỏ gia đình thiên vị - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-11-04 22:56:58
Lượt xem: 47
Tin vui đến từ ngân hàng tủy xương, đã có tủy phù hợp và có thể bố trí ca phẫu thuật ngay lập tức.
Lần phẫu thuật này cũng rất thành công, nhưng Tống Thần suốt ngày nghi hoặc, chỗ này chỗ kia đều cảm thấy khó chịu.
Sợ ch-ếc quá.
Cảnh sát đã tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng về những gì đã xảy ra ba năm trước.
Bệnh viện tư nhân mờ ám bị điều tra, cảnh sát phát hiện ra nhiều trường hợp tương tự.
M-ẹ tôi đã thừa nhận toàn bộ tội ác:
"Là tôi làm, chồng tôi không hề biết chuyện đó".
Sau phiên tòa xét xử, các bác sĩ tham gia phẫu thuật tại bệnh viện tư nhân đã bị kết án và phạt tiền, đồng thời tịch thu hơn 1 tỷ tệ tiền lợi nhuận bất hợp pháp của họ.
M-ẹ tôi bị kết án tám tháng tù.
Trên đường đi, tôi gặp nhóm người trước đây chuyên đi đòi tiền cho vay nặng lãi.
"Hiện tại tôi với Tống Thần không có quan hệ gì, muốn tiền thì tới chỗ Tống Thần, đừng tới chỗ tôi."
Tôi đi bước qua họ và rời đi.
"Này, đợi chút, là Tống Thần kêu chúng tôi tới tìm cô. Anh ta nói không có tiền, bảo chúng tôi tới gặp cô. Tôi nói không phải chứ người đẹp, đừng coi bọn tôi như quả bóng mà đá qua đá lại như vậy để đuổi chúng tôi đi."
Tôi nhìn đồng hồ, những người này chuyên đi đòi nợ, họ có rất nhiều thời gian, nếu không giải quyết toàn bộ vấn đề trong một lần thì sẽ phiền phức hơn.
"Mấy người đi với tôi."
Trong bệnh viện, bố tôi trông già đi mấy chục tuổi, trên mặt có nhiều nếp nhăn hơn, nhìn thấy tôi đến, ông có chút đau xót.
"Tiểu Chi, bố nợ con một lời xin lỗi, bố xin lỗi."
Ông cúi xuống.
Tôi đi tới đỡ ông dậy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tu-bo-gia-dinh-thien-vi/chuong-14.html.]
"Bố đừng làm thế."
Tống Thần nhìn thấy tôi liền trợn mắt, gào lên như một kẻ mất trí:
"Mày còn dám đến đây?! Đưa m-ẹ ruột của mày vào tù, loại người như mày nên xuống địa ngục đi."
"Ba" Tôi tát vào mặt nó.
"Tống Thần, cậu nợ tôi cái tát này!"
"Tống Chi, mày dám đ-á-nh tao! Tao sẽ gi-ếc mày."
Đang lúc cậu ta chuẩn bị ra tay thì nhìn thấy đám người đòi nợ ở cửa, khí thế của cậu ta đột nhiên yếu đi:
"Không phải tôi bảo các anh đi tìm Tống Chi à? Các anh đến đây làm gì? "
"Chị gái mày lại bảo chúng tao tới tìm mày, mọi người đều đã có mặt, mày nhanh chóng trả lại tiền đi. Chúng tao hứa sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mày."
Tống Thần lợn ch-ếc không sợ nước sôi:
"Tôi không có tiền, hoặc là đi đòi Tống Chi, hoặc là không có gì cả."
Nếu bạn ngang ngược với một tên xã hội đen, thì tên đó sẽ ngang ngược hơn bạn!
"Này nhóc, tao nói cho mày biết, đừng có làm trò đấy với chúng tao. Anh em chúng tao đã làm việc này nhiều năm nhưng chưa từng thấy kẻ vô lại nào như mày, đừng giả bộ trước mặt tao."
Tôi hỏi: "Tống Thần, toàn bộ số tiền vay nặng lãi của cậu đều đưa cho Lữ Tâm Nhu?"
"Ừ."
"Bây giờ cô ta đang ở đâu?"
Tống Thần ngượng ngùng mở miệng, bố tôi thở dài:
"Nó bỏ chạy. Nó bỏ đi khi biết Thần Thần bị bệnh."
"Tống Thần, nếu như tôi là cậu, tôi sẽ không yêu cô ta. Nhìn người trước mặt đi, m-ẹ không muốn tôi làm con gái bà. Bố thì đã lớn tuổi như vậy, sức khỏe không tốt nhưng bố vẫn ở đây, cậu còn muốn tiếp tục quậy phá cái gì?! Lữ Tâm Nhu cầm tiền của cậu bỏ chạy, cậu có thể kiện cô ta để lấy lại tiền và trả lại họ.”
"Đừng mong tôi trả tiền giúp cậu. Nếu cậu không muốn bị đòi nợ cả đời thì hãy làm theo lời tôi nói. Vị luật sư này rất giỏi, cậu có thể ủy thác việc đó cho anh ấy."