Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TỨ MỸ “MAY MẮN” - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-18 13:19:22
Lượt xem: 411

12

 

Hôm đó, tôi như thường lệ đến bệnh viện làm việc thì bỗng thấy một cái bóng đen lướt qua khóe mắt.

 

Hình như có thứ gì đó đang trốn sau bức tường của con hẻm nhỏ.

 

Bản năng mách bảo tôi rằng đó không phải là một con vật.

 

Tôi lấy bình xịt chống cướp ra, cẩn thận từng bước tiến lại gần.

 

Khi tới chỗ ngã rẽ, một bóng người lao ra, đứng sững ngay trước mặt tôi.

 

“Cô ơi, xin hãy cứu chúng cháu.”

 

Không ngờ lại là Dẫn Chương và Dẫn Ngọc.

 

13

 

Cả hai đều đã là thiếu nữ, nhưng lại mặc áo phông nam không vừa vặn, cổ áo đã bạc màu vì giặt nhiều.

 

Tính ra, Dẫn Chương lẽ ra đang học lớp mười hai, còn Dẫn Ngọc thì lớp mười một.

 

Đối với gia đình này, tôi luôn duy trì cảnh giác.

 

“Có chuyện gì?”

 

Trên mặt Dẫn Chương đầy nước mắt, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.

 

“Cô ơi, cha mẹ không cho chúng cháu học nữa, ép chúng cháu đi làm để kiếm tiền cho các em.”

 

“Nhưng cháu muốn học đại học…”

 

“Xin cô, có thể giúp chúng cháu đóng học phí không? Cháu có thể viết giấy nợ, cháu nhất định sẽ trả!”

 

Kiếp trước, tôi đã chi trả toàn bộ chi phí cho cặp song sinh, cha mẹ chúng không chịu áp lực gì, vì thế họ không cắt tiền học của Dẫn Chương và Dẫn Ngọc, để hai đứa vào được đại học.

 

Dù sao, có học vấn cao hơn cũng dễ bán được giá hơn.

 

Tôi không có nhiều giao thiệp với chúng, chỉ nhớ chúng cũng khá ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

 

Nhưng cặp song sinh đó cũng đã dùng cái vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện để lừa tôi, khiến tôi phải c.h.ế.t thảm.

 

Sống lại một đời, chẳng lẽ tôi vẫn chưa rút ra được bài học sao?

 

Tôi định từ chối, nhưng bất chợt thấy Dẫn Ngọc đang trốn sau lưng chị, rụt rè nhìn tôi.

 

Trong lòng tôi chợt d.a.o động, nhớ lại đêm hôm đó, Viên Tiêu cũng như vậy, cơ thể nhỏ bé trốn sau lốp xe, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn ngấn nước, kêu meo meo.

 

Viên Tiêu là chú mèo cam tôi nhặt về.

 

Tôi đã cứu được Viên Tiêu, liệu tôi cũng có thể cứu hai đứa trẻ này?

 

Nhắm mắt lại, trong đầu tôi thoáng qua vô số suy nghĩ.

 

Thế giới chúng ta đang sống giống như một ngọn núi cao. 

 

Khi cha mẹ sống trên đỉnh núi, con cái sẽ sinh ra trên đỉnh núi.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

 

Còn nếu cha mẹ sống dưới chân núi, thì định mệnh là con cái phải nỗ lực gấp bội để leo lên đỉnh.

 

Tôi quyết định cho chúng một cơ hội.

 

Mở mắt ra, tôi nói: 

 

“Tôi sẽ giúp các cháu đóng học phí, cho đến khi vào đại học. Những khoản chi sau đó, các cháu có thể tự làm thêm, tự trang trải, hoặc xin học bổng, tôi sẽ không lo nữa.”

 

Trong mắt hai đứa bỗng sáng bừng lên tia hy vọng.

 

Tôi đưa chúng về nhà, nấu một bữa ăn.

 

Hai chị em ăn ngấu nghiến, rõ ràng là đã đói lả.

 

Tôi vuốt ve đầu chúng như vuốt ve mèo con.

 

Có lẽ, sự sống đều mang theo bản chất của nó.

 

14

 

Hai chị em rất cố gắng, lần lượt thi đỗ vào các trường đại học trọng điểm. 

 

Tôi tặng mỗi người một bộ đồ dùng ba món để chuẩn bị nhập học.

 

Khi vui vẻ bước ra từ cửa hàng, tôi tình cờ gặp Tứ Mỹ. Chúng ăn mặc lòe loẹt như những cô gái nổi loạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tu-my-may-man/chuong-5.html.]

 

Nhìn thấy những túi đồ to nhỏ mà Dẫn Ngọc đang cầm, mắt chúng đỏ ngầu vì ghen tị, cứ đeo bám đòi tôi mua đồ cho chúng.

 

Tôi lập tức tỏ vẻ nghiêm túc, dẫn Dẫn Chương và Dẫn Ngọc về nhà.

 

Tối đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Triệu Hưng Vượng.

 

“Vân Vân, nghe nói em mua máy tính cho hai đứa lớn rồi, sao không mua cho Tứ Mỹ luôn?"

 

Tôi cười khẩy.

 

“Đó là phần thưởng vì chúng thi đỗ đại học, sao phải mua cho người khác?”

 

Chị dâu lập tức chen vào.

 

“Em ngốc quá Vân Vân, mua cho hai đứa đó thì có ích gì? Tương lai rạng rỡ là của Tứ Mỹ, em phải tốt với chúng nó.”

 

“Tiền của em sau này chẳng phải đều là của chúng nó sao? Không thì em làm gì có ai chăm sóc lúc già?”

 

Tôi tức quá bật cười. 

 

Tôi còn chưa c.h.ế.t mà chúng đã nhòm ngó tiền của tôi rồi?

 

Tứ Mỹ cũng la hét trong điện thoại: 

 

“Đúng rồi, đúng rồi, cô mau mua cho chúng cháu đi, nếu không sau này c.h.ế.t không ai lo đâu!”

 

Tôi thẳng thừng cúp máy.

15

 

Tứ Mỹ bắt đầu lấy lòng tôi, làm tôi tưởng chúng đã hiểu ra vấn đề.

 

Không ngờ lại là trò cũ diễn lại.

 

Trước kỳ thi vào cấp ba, vào một đêm mưa bão, điện thoại của tôi rung lên. 

 

Tứ Mỹ gửi một tin nhắn thoại.

 

“Hu hu, cô ơi cứu bọn cháu với, có kẻ xấu đang bắt nạt chúng cháu.”

 

Trong ảnh là con đường tối tăm với mấy người đàn ông mặt mũi hung dữ.

 

Thật nực cười, chuyện này liên quan gì đến tôi?

 

Tôi quay lại và gửi ngay bức ảnh vào nhóm gia đình.

 

Anh trai và chị dâu hoảng loạn, vì dù gì họ cũng đặt hết hy vọng vào Tứ Mỹ sau này làm nên chuyện lớn.

 

Thế là kịch bản kiếp trước lại tái diễn, nhưng lần này người chịu thiệt không phải tôi.

 

Tứ Mỹ trơ mắt nhìn đám côn đồ đ.ấ.m đá bố mẹ mình, mà không hề ngăn cản.

 

Ngược lại, chúng còn mắng.

 

“Tất cả là tại cha mẹ vô dụng! Chẳng mua được gì!”

 

“Nếu ngày đó được ở với cô thì tốt biết mấy, nhìn mà xem bây giờ chị cả với chị hai sống sung sướng thế nào, cái gì cũng có.”

 

“Nghèo như vậy thì tại sao lại sinh bọn con ra!”

 

Chúng không hiểu rằng, con cái chính là tài sản của người nghèo.

16

 

Anh trai và chị dâu tôi bị đánh đến mức phải nhập viện, cuối cùng cũng thấy tuyệt vọng.

 

Tôi tưởng rằng họ sẽ suy ngẫm lại và tái đầu tư vào việc giáo dục Tứ Mỹ.

 

Không ngờ, điều tiếp theo lại khiến tôi choáng váng.

 

Họ muốn sinh thêm con thứ tư!

 

Chẳng phải Trương Phượng Quyên đã cắt bỏ tử cung rồi sao?

 

Anh trai tôi cười tự đắc: “Em là người học đại học mà sao lại không hiểu chuyện này chứ.”

 

“Anh đã tìm được cách, có thể nhờ người mang thai hộ, chỉ cần hai mươi vạn tệ, đảm bảo là con trai!”

 

“Em làm việc mấy năm nay chắc đã tiết kiệm được kha khá rồi chứ? Mau chuyển tiền vào tài khoản của anh đi.”

 

Mẹ tôi giành lấy điện thoại: 

 

“Đúng rồi Vân Vân, mau gửi tiền cho anh con. Nhà họ Triệu ta không thể không có cháu trai đích tôn, phải làm rạng danh gia tộc!”

 

Loading...