Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tựa Như Kết Thúc - Chương 4,5,6,7: Hiểu rồi.

Cập nhật lúc: 2024-10-11 18:45:39
Lượt xem: 571

4.

Tôi thực sự quên thoát tài khoản phụ.  

Chị Linh lập tức gọi điện tới: "Thời Niệm, em đang làm gì vậy! Chị đã bảo là phải xử lý chuyện này một cách im lặng, sao em lại cãi nhau với fan của Diệp Từ thế này?"  

Tôi oan ức giải thích: "Em chỉ quên thoát tài khoản phụ thôi mà, hơn nữa em đâu có nói gì quá đáng đâu?"  

Vậy mà gọi là cãi nhau sao?  

Nếu là tính cách thời đại học của tôi trước đây, tôi đã mắng chửi cả mười tám đời tổ tiên của họ rồi.  

Nhưng tôi cũng biết, cư dân mạng có tiêu chuẩn kép, đối với người bình thường và người nổi tiếng khác nhau, dù tôi chỉ là một người nổi tiếng ít tên tuổi cũng không ngoại lệ.  

Ví dụ như bây giờ.  

Dưới bình luận tôi vừa trả lời, hàng loạt bình luận khác bắt đầu xuất hiện. Fan của Diệp Từ kéo đến đông đảo, chửi bới cả nhà tôi bằng những lời thô tục.  

Bình luận được thích nhiều nhất là: 

 

[Haha, chúng tôi không phải là giun trong bụng Diệp ca, nhưng chúng tôi biết chắc Diệp ca không bao giờ thèm để mắt đến loại người như cô!]

Tôi tức đến mức muốn nhảy vào mạng để cãi nhau với họ ba trăm hiệp. Nhưng nghĩ đến sự nghiệp diễn xuất của mình, tôi hít một hơi thật sâu, nhượng bộ: "Em sẽ xóa hết các bình luận."  

Tôi đang bực tức chuẩn bị xóa bài, thì bất ngờ chị Linh ở đầu dây bên kia lại nói:  

"Chị nghĩ, có lẽ không cần nữa đâu."  

Tôi ngạc nhiên: "Sao lại thế?"  

Chị Linh chưa kịp trả lời, điện thoại của tôi đã vang lên một tiếng "ting".  

Tôi cúi xuống nhìn, thoáng sững sờ.  

Bình luận chửi bới tôi nhiều nhất, giờ có thêm một bình luận mới.  

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Là bình luận của Diệp Từ.  

Anh ấy trả lời: 

[Xin lỗi, nhưng tôi thực sự có thầm yêu cô ấy.]

5  

Tôi bỗng dưng im lặng. Chị Linh ở đầu dây bên kia cũng im lặng.  

Sau một lúc lâu, chị ấy run rẩy nói:  

"Diệp Từ... anh ấy đi/ên rồi à?" 

 

Tôi cũng muốn hỏi câu đó.  

Tên Diệp Từ này thực sự đi/ên rồi sao!  

Tôi cầm điện thoại trong tay, cảm thấy tay mình sắp tê cứng vì liên tục rung.  

Vì sự xuất hiện của Diệp Từ, bài đăng của tôi bùng nổ hoàn toàn.  

Fan của anh ấy cùng cư dân mạng kéo đến: 

[Chuyện gì vậy!? Đây có phải tài khoản chính thức của Diệp Ảnh Đế không? Không phải nick giả chứ?]

  

[Thật mà! Chính xác là Weibo của Diệp Ảnh Đế!]

[Khoan đã, để tôi nghĩ lại, vậy là Diệp Ảnh Đế thực sự thầm yêu Thời Niệm? Tôi nhớ Diệp Từ và Thời Niệm đều học ở Học viện Kịch nghệ, phải không? Chẳng lẽ họ đã quen biết từ trước?]

[Vậy là hôm Thời Niệm livestream không phải để tạo chiêu trò? Trời ơi, rốt cuộc hai người này làm gì trong đoàn phim vậy?]

[Tôi không tin! Chắc chắn Weibo của Diệp ca bị hack rồi! Còn phòng làm việc của anh ấy đâu? Sao không ra xử lý chuyện này!]

  

[Phòng làm việc tệ quá! Bình thường kiếm tiền từ Diệp ca, lúc quan trọng thế này thì biến đi đâu mất rồi!]

Fan và cư dân mạng cãi nhau ầm ĩ, tôi vừa tắt thông báo điện thoại thì lại nhận được một tin nhắn.  

Lần này là từ WeChat.  

Không ngờ là tin nhắn của Diệp Từ.  

Avatar trắng tinh của anh ấy, sau ba năm im lìm trong điện thoại của tôi, lại một lần nữa nhảy lên đầu danh sách.  

Anh ấy chỉ nhắn đúng hai chữ: [Nói chuyện?]  

Và phía trên tin nhắn đó, vẫn là những cuộc gọi điên cuồng ba năm trước khi tôi đòi chia tay.  

Tôi ngừng lại một chút rồi trả lời: [Được.]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tua-nhu-ket-thuc/chuong-4567-hieu-roi.html.]

Diệp Từ lập tức gọi điện thoại.  

Vừa bắt máy đã nghe thấy giọng lười biếng của anh ấy vang lên: 

 

"Sao hả? Tôi đủ nghĩa khí chưa, giúp cô chặn fan của mình phát một."  

Nghe giọng điệu đáng ghét đó, chút ngượng ngùng cùng cảm giác hoài niệm của tôi lập tức tan biến.  

Tôi tức giận quát lớn: "Diệp Từ, anh bị đi/ên à! Trả lời bừa bãi cái gì trên mạng thế! Anh nghĩ tình hình chưa đủ loạn sao?"  

Bị tôi mắng, giọng Diệp Từ cuối cùng cũng có chút ấm ức: "Không phải tôi chỉ nói thật thôi sao?"  

6.

Tôi ngẩn người.  

Nói thật?  

Ý của Diệp Từ là gì?  

Nhưng tôi đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.  

Thời Niệm, mày bị sao thế.  

Chia tay đã ba năm rồi, sao mày còn để Diệp Từ dẫn dắt mình? Rõ ràng mày biết anh ta là người thích nói linh tinh nhất.  

Nghĩ vậy, tôi lập tức nói: "Giờ là lúc nào rồi, tôi không có tâm trạng đùa với anh! Dù sao anh cũng đừng nói linh tinh trên mạng nữa! Anh có biết cư dân mạng sẽ hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta không?"  

Ở đầu dây bên kia, Diệp Từ mới im lặng. Một lúc sau, anh ta mới khẽ nói:  

"Thời Niệm, em thật sự không muốn có liên hệ gì với anh sao?"  

Tôi sững sờ. Vừa định nói "Tôi không có ý đó", thì Diệp Từ bên kia đã lên tiếng:  

"Được rồi, anh hiểu rồi, anh sẽ làm rõ mọi chuyện."  

Sau một khoảng lặng, anh ta lại nói: "Thời Niệm, nhớ những gì em đã nói ngày trước."  

Tôi giật mình, định hỏi tôi đã nói gì ngày trước.  

Nhưng không ngờ Diệp Từ đã cúp máy.

7.

Diệp Từ nói là làm. Phòng làm việc của anh nhanh chóng lên tiếng làm rõ, nói hôm đó anh và tôi chỉ đang luyện tập thoại. 

 

Còn câu nói của tôi chỉ là đang đề cập đến việc trong phim, do anh chưa đủ quyết đoán với tôi mà thôi.  

Các nhân viên trong đoàn phim và đạo diễn cũng ra mặt làm chứng, rằng đêm đó mọi người đều đang quay phim, không thể nào làm bất cứ chuyện gì lộn xộn.  

Còn về việc bình luận của Diệp Từ trên mạng, được giải thích là do anh ta không chịu nổi khi thấy fan của mình bạo lực mạng đồng nghiệp nên cố tình chọc giận những fan quá khích.  

Giải thích này đương nhiên không làm hài lòng tất cả cư dân mạng.  

Nhưng chỉ cần fan hài lòng là được.  

Dù sao thì showbiz có quá nhiều tin tức, đối với những người ăn dưa bình thường, khi có tin mới, họ sẽ quên ngay chuyện này.  

Vài ngày sau, tôi đi tham gia buổi biểu diễn kịch. Sau khi tốt nghiệp, tôi đã thi đậu và vào làm tại Nhà hát Kịch Quốc gia.  

Ngoài việc đóng phim, tôi luôn tham gia biểu diễn kịch.  

Buổi biểu diễn kết thúc thuận lợi như mọi khi, tôi vừa bước xuống sân khấu thì bất ngờ một cô gái cao lớn tiến tới, phấn khích nhét vào tay tôi một bó hoa:  

"Chị Thời Niệm! Em là fan của chị, em rất thích chị! Đây là bó hoa em tặng cho chị, chị nhất định phải nhận lấy!"  

Tôi rất hiếm khi gặp một fan nhiệt tình như vậy, vừa định cảm ơn thì đột nhiên tôi ngửi thấy một mùi rất hăng.  

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái ấy bỗng trở nên méo mó, cô ta cầm một cái chai định hất vào tôi.  

"Cút đi ch/ết đi, đồ tiện nhân!"  

Nhưng cũng chính vào khoảnh khắc nguy hiểm ấy...

"Cẩn thận!" Một giọng nói vang lên từ phía sau, tôi bị ai đó mạnh mẽ đẩy ra.  

Cùng lúc đó, thứ chất lỏng từ tay cô gái đổ xuống đất, phát ra tiếng xèo xèo khó chịu.  

Là axit sulfuric.  

Nếu vừa rồi tôi không bị đẩy ra, có lẽ gương mặt tôi đã bị hủy hoại. 

 

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy người đã cứu mình trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.  

Là một chàng trai trẻ đội mũ lưỡi trai, da rất trắng.  

Nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy, tôi hoàn toàn sững sờ: "Thẩm Khê?"

Loading...