Tuế Tuế Chung Tương Kiến - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-07-15 22:52:11
Lượt xem: 108
Trận đánh này vô cùng gian nan, nhưng thiết kỵ Chung gia vẫn đến được dưới thành Trường An.
Trận cuối cùng này ước chừng nửa tháng.
Ta nhìn vào chủ trướng vẫn đèn đuốc sáng trưng mấy lần, mãi đến khi trời sáng mới tắt. Chung Sơ sợ mùi m.á.u tươi người hắn dọa đến ta, có khi ngủ lại ở chủ trướng bên kia.
Sau đó ta không có gì làm, liền viết một phong thư gửi đến lều trại của hắn. Ta nhờ A Hộc đi truyền tin, vừa mới đến trong doanh trướng cũng là lúc các tướng lĩnh đang thương thảo quân tình.
A Hộc được Chung Sơ cho ngồi ở vị trí chủ thượng. Chung Sơ lén lút mở tờ giấy ở dưới bàn, hắn huých vào cánh tay nhỏ bé của A Hộc, khẽ nói: "Đọc cho cha nghe."
A Hộc vô cùng buồn rầu nhìn hắn: "Ngày xuân... Cái gì, hạnh hoa xuy lưỡng đầu. Điền gian tiểu lộ thượng... Cái gì mà thiếu niên, như thử phong lưu? Nếu có thể đem thân với cái gì, cái gì mà c.h.ế.t đến đầu bạc. Túng bị cô tình khí, dã bất...?"
Thằng bé chỉ ngón tay tròn tròn vào chữ "tu": "Cha, chữ này con biết nhưng con quên rồi, đọc như thế nào?"
Chung Sơ liếc một cái: "Đọc là "tu", Đọc tiếp, đọc tiếp."
Lúc trở về, A Hộc oán hận với ta, nói phụ thân bảo hắn đọc chữ không giỏi, từ hôm nay mỗi ngày phải viết hai mươi đại tự. A Hộc tức giận, thề sau này sẽ không bao giờ giúp ta đưa tin nữa.
Mọi người trong trướng bị hắn chọc cười.
Ngày phá thành Trường An, ta đứng trên bãi đất trống trước doanh trướng. Ta ôm Kiều Kiều vào lòng, con bé nhìn thành lâu cao ngất, hỏi ta đó là gì.
Ta nói, sau này đây là nhà của chúng ta.
Dưới thành Trường An, tướng sĩ hát vang, thiết kỵ chậm rãi bước vào thành. Bầu trời xanh đầy mây trắng, những đám mây bạc như sắp đổ mưa.
Ngày ấy, dưới thành Trường An mưa to một trận. Vừa vào cửa cung đã trông thấy mưa to đổ xuống cầu, m.á.u loãng chảy cuồn cuộn trên mặt đất. Chung Sơ đứng ở trên cầu nhìn ta, khóe mắt hắn ửng đỏ, trong mắt rợp đầy tơ máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tue-tue-chung-tuong-kien/chuong-21.html.]
Thanh Tuệ đỡ ta lên cầu, mãi đến khi Chung Sơ đỡ lấy ta, nàng ấy mới nhẹ nhàng lui ra.
"Toại Toại."
Cả người ta ôm chầm lấy hắn. Chung Sơ vẫn chưa cởi chiến giáp, trên người bốc lên mùi tanh hôi. Ta ôm lấy gương mặt của hắn, nhẹ nhàng hôn.
Ta nói: "Xong cả rồi."
Sau đại điển đăng cơ, Chung Sơ vội đến sứt đầu mẻ trán. Hắn cãi nhau với đại thần mấy ngày về việc phong hậu.
Chung Sơ muốn lập ta làm hậu, nhưng triều thần dâng thư nói Trần thị vô đức, không thể gánh vác nổi hậu vị. Nên mở lục cung, chọn nạp cung phi, chọn ra nữ tử có đức.
Trận này giằng co chậm chạp, cuối cùng Chung Sơ đốt tấu chương trong Ngự Thư phòng, nét mặt giận dữ, nói thẳng chi bằng để bọn họ lên ngồi cái ghế hoàng đế này đi.
Đào Hố Không Lấp team
Triều thần đồng loạt quỳ xuống.
Mà ba ngày sau đại điển phong hậu, Thái Hoàng thái hậu nhìn lướt qua Hoàng đế và Hoàng hậu, lập tức mang đích nữ Tần gia Tần Hoài đến Trường Tê cung, phong làm Lệnh phi.
Thái Hoàng thái hậu đi lên nói lý với Hoàng đế, Lệnh phi chẳng qua chỉ là một danh phận, sau này nàng ta sẽ ở trong Trường Tê cung phụng dưỡng bà ta.
Hơn nữa năm đó Hoàng đế ngoan độc phế đi đôi tay của Tần Hoài, đã chặt đứt nhân duyên của nàng ta từ lâu. Bây giờ nàng ta vào cung cũng xem như là bồi thường của Chung gia. Hay là Hoàng đế muốn cho công thần như Tần gia thất vọng?
Năm đó, Hoàng đế không muốn thú Tần Hoài làm bình thê, nay đã người đứng đầu thiên hạ, không lẽ ngay cả một danh phận cũng không cho nổi?
Chung Sơ không lay chuyển được tổ mẫu.
Bà ta chất chứa oán hận với ta từ lâu, ta cũng không nguyện ý ăn nói khép nép đi lấy lòng bà ta. Hôm nay bà muốn Lệnh phi của bà ta đến phụng dưỡng, ta không có lý do gì để phản đối.