Tuế Tuế Chung Tương Kiến - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-07-15 23:04:17
Lượt xem: 150
Tổ mẫu tuổi đã cao. Đang thiu thiu ngủ, bà ta bị tiếng cửa mở đánh thức.
"Đi ra ngoài."
Ta rót một chén nước, lấy gói thuốc được cất trong áo ra.
"Cẩu nô tài, ai gia bảo ra ngoài!" Bà ta ngồi dậy: "Sao lại là ngươi? Sao lại vào được đây?"
Ta đổ thuốc bột vào trong chén nước, khuấy đều, sau đó đưa đến trước mặt bà ta.
"Ngươi cho ai gia uống cái gì? Đây là mưu nghịch!"
Bà ta không uống, ta cưỡng ép đút bát nước cho bà ta.
"Người đâu! Mau đến cứu giá!"
Ta mang Tần Hoài bị trói chặt vẫn còn đang mê man đến bên bàn, sau đó lấy ấm trà tạt vào mặt nàng ta.
Tần Hoài tỉnh lại cũng không thấy sợ hãi, trái lại khi nhìn thấy ta, nàng ta cười đến nghiêng ngả, trong mắt lộ ra ý cười điên cuồng,
"Vui lắm sao?" Ta rút ra một con d.a.o sắc bén, sau đó lấy khăn lau lưỡi dao.
Nàng ta cười đến chảy nước mắt: "Trần Dứu, ngươi không dám đâu."
"Sao ta lại không dám?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tue-tue-chung-tuong-kien/chuong-27.html.]
Đào Hố Không Lấp team
"Ngươi có biết ngươi làm như vậy sẽ gây ra hậu quả gì không? Chưa nói đến Tần gia, nếu hôm nay ngươi dám làm ta bị thương, sau này ta sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm lần. Hơn nữa, ngươi vẫn còn một đứa con trai."
"Tần Hoài!" Cả người tổ mẫu rụng rời ngồi tựa trên đệm, quát lên một tiếng chói tai.
"Ha ha ha ha, tổ mẫu thiện tâm, không đành động thủ với tằng tôn. Được được được, ta sẽ không động vào nó."
Nàng ta mỉm cười nhìn ta: "Ngươi cho rằng ngươi động vào ta được sao? Nếu ngươi dám động vào ta, ngày mai phượng bào mũ phượng trên người ngươi sẽ bị lột xuống. Đến lúc đó, thứ chờ đợi ngươi chính là lãnh cung."
"Ngươi không tin sao? Năm đó biểu ca không chịu thú ta, nhượng bộ một phần quyền lực cho Tần gia chúng ta mới có được liên minh Chung Tần. Ngươi cho rằng con đường làm vua của hắn rất thuận buồm xuôi gió hay sao?"
"Vì tình cảm hai nhà Chung Tần, ta chỉ đành cắn răng nuốt hết vào bụng. Nhưng lần này không giống vậy, ha ha, là tổ mẫu tốt tính của ngươi ngầm đồng ý. Chuyện này còn có phần của bà ta trong đó. Ha ha ha, đúng là hoàng gia, một vũng nước đục, nào biết ai là người khuấy?"
Ta nhìn về phía tổ mẫu, chỉ hững hờ lên tiếng: "Cuối cùng thì Kiều Kiều sao lại đắc tội Thái Hoàng thái hậu?"
"Đắc tội ta? Nó không đắc tội ta. Người đắc tội ta là ngươi, Minh Nghi công chúa! Nó mang huyết mạch của ngươi, tất nhiên cũng mang huyết mạch của Trần đế, đó chính là tội của nó." Dáng vẻ của bà ta già nua, nhưng lúc này ánh mắt bà ta phóng ra cái nhìn hung ác: "Trượng phu của ta vì triều đình mà bôn ba cả đời, nhưng Trần đế ngu ngốc vô năng, mù mờ ngu si, nghe lời gian thần mà hủy hoại Chung gia ta, khiến Chung gia phải thất vọng hồi hương." Bà ta nở nụ cười: "Như vậy vẫn chưa đủ. Ngươi có biết vì sao năm đó Chung gia lại tạo phản không?"
"Phụ hoàng của ngươi, để thiên hạ rơi vào tình thế dầu sôi lửa bỏng. Năm đó, phía Nam xuất hiện thiên tai, hơn mười thành nổ ra ôn dịch, dân chúng lầm than. Tiểu nhi tử của ta, năm ấy nó mười hai, bị quan phủ bắt đi, bị rút hết m.á.u để chữa bệnh cho Thái thú!"
"Trên người ngươi chảy dòng m.á.u tiền triều, mang đến tai ương cho Chung gia ta. Chung nhi, Lê nhi, trước nay chúng vẫn luôn kính trọng tổ mẫu. Nhưng từ khi ngươi đến Chung gia, Lê nhi chống đối ta, Sơ nhi không chịu nghe lời ta khuyên. Đến tận bây giờ còn dám bịa ra chuyện bị thương ở hạ căn! Minh Nghi công chúa đúng là có bản lĩnh, cho Sơ nhi của ta ăn bùa mê thuốc lú! Không động đến Chung Kiều, nó sẽ không biết được con nối dòng đơn bạc có ý nghĩa gì đối với hoàng gia, Chung gia ta sớm muộn cũng sẽ bị hủy hoại trong tay nó!"
"Con nối dòng? Kiều Kiều và A Hộc là con nối dòng? Chúng là mạng của ta! Rõ ràng chúng là người sống sờ sờ, không phải con rối gỗ để mặc người khác điều khiển!"
"Con cái là mạng của ngươi! Vậy Kiều Kiều chẳng lẽ không phải là tằng tôn nữ của ngươi sao? Sao ngươi lãi để cho nó chịu cái c.h.ế.t khổ sở như thế?"