Tuế Tuế Chung Tương Kiến - Phiên ngoại 3
Cập nhật lúc: 2024-07-15 23:17:24
Lượt xem: 159
Buổi chiều, Chung Sơ theo thường lệ dẫn theo hai đứa nhỏ đến trường học. Lúc trở về thì phát hiện Trần Dứu lấy ra bình rượu được chôn dưới gốc cây.
"Đêm nay uống rượu sao?" Hắn múc một gáo nước, rửa sạch tay.
Trần Dứu gật đầu, lấy thêm một gáo nước để lau bình cho sạch sẽ.
"Hôm nay có hứng, thế nên đào hết rượu ủ lên." Nàng đi lên, lấy miếng vải sạch lau đi vết bùn dính trên mặt Chung Sơ.
"Người chàng hôi quá, đi tắm đi. Tắm xong thì ra ăn cơm."
Nàng xoay người đi tìm hai đứa nhỏ, lau mặt cho chúng một phen.
"Không thì mẫu thân gội đầu cho các con."
Hai đứa nhỏ đứng lên: "Gội đầu! Gội đầu!"
Bây giờ đã là hoàng hôn, ánh nắng vàng lưu luyến rọi vào tiểu viện. Núi non huyên náo, ráng chiều rực rỡ.
Chung Sơ từ trong buồng đi ra, nhìn thấy hai đứa nhỏ được trùm hai cái khăn rộng thùng thình trên đầu. Một tay Trần Dứu cầm vai A Hộc, tay khi giúp y lau khô tóc.
Hắn dần dần thất thần, chỉ chợt bừng tỉnh khi nhận ra Trần Dứu vẫn ngồi ở ngay chỗ cũ nhìn chằm chằm hắn.
Nàng vẫy tay với Chung Sơ: "Đến đây. Để ta gội đầu cho chàng."
Chung Sơ kéo áo choàng che kỹ, đi lấy chậu nước, sau mới nằm lên ghế, để nửa người trên tựa vào đầu gối Trần Dứu.
Trần Dứu làm ướt tóc, lại lấy xà phòng nhẹ nhàng thoa lên tóc đen của hắn, cho đến khi sinh ra một lớp bọt mỏng.
Nàng giống như đang dỗ trẻ con, không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm mát xa da đầu anh. Nàng vẫn chưa tắm, Chung Sơ tựa vào lòng nàng, ngửi mùi đất trên người Trần Dứu, trên gương mặt lộ ra một lúm đồng tiền.
Trần Dứu cũng chú ý: "Chàng cười cái gì?
Chung Sơ nói: "Người nàng hơi hôi."
Nàng khom người lấy gáo nước, đổ lên tóc hắn: "Hôi lắm chứ gì, chàng ngửi nhiều một chút."
Trần Dứu thả của hắn vào trong chậu, nước mát mẻ nhấn chìm một đầu tóc đen, giống như rong biển du đãng trong chậu gỗ màu nâu.
Nàng rửa sạch bọt nhỏ bên tai anh, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào.
Chung Sơ nói: "Nàng làm gì đấy? Muốn giở chiếm hời trên người ta?"
"Không phục thì chàng cũng làm vậy đi." Nàng lấy khăn trùm lên đầu Chung Sơ, nhìn hắn như một con ch.ó lớn, khẽ giơ tay.
"Ngoan lắm." Nàng vỗ vỗ đầu hắn.
Buổi chiều ăn cơm, Chung Sơ bế vò rượu đặt lên bàn đá trong tiểu viện. Trần Dứu từ trong phòng bếp mang ra một đĩa lạc và mấy cái bát.
Kiều Kiều cũng không ăn thịt khô, đứng lên trên ghế đá: "Con cũng muốn uống! Phụ thân, con cũng muốn uống!"
Chung Sơ ôm nàng ngồi trên đùi, lấy một đầu chiếc đũa chấm vào rượu, để Kiều Kiều nếm thử: "Mùi vị thế nào?"
Má bánh bao của Kiều Kiều nhăn lại: "Kỳ lạ quá. Uống không ngon."
Chung Sợ lại ôm lấy A Hộc, cũng để y nếm một ngụm, sau đó để A Hộc uống một chung nhỏ.
Kiều Kiều đứng trên ghế đá, vươn tay lấy lạc lạc.
Chung Sơ đẩy cái đĩa nhỏ qua, lại rót rượu cho Trần Dứu.
Rượu trong vắt, gợn lên làn sóng dưới ánh trăng. Từng ngụm rượu mang hương vị thanh mát, thấm vào ruột gan. Chung Sơ mới chỉ ngửi rượu, vẫn chưa uống mà đã thấy say.
Trong lòng hắn hơi mơ màng không nói thành lời.
Uống đến một nửa, Chung Sơ bỗng nổi hứng, đi lấy bàn cờ.
Hình như Trần Dứu đã hơi say, tuyên bố muốn cho hắn thua sát đất.
Chung Sơ cười, không nói gì thêm, chỉ làm động tác "mời".
Chỉ chốc lát sau, Trần Dứu bị g.i.ế.c đến hoa rơi nước chảy. Chung Sơ ung dung nhìn cô, ý trào phúng không nói gì.
Trần Dứu đẩy bàn cờ ra, khoát tay nói: "Hôm nay ta uống rượu, trạng thái không tốt."
Kiều Kiều nhìn không hiểu nhưng vẫn đáp: "Đúng! Mẫu thân rất lợi hại."
"Được." Chung Sơ tỏ ý đã hiểu rõ, cất kỹ bàn cờ: "Vậy ngày khác tái chiến."
Trần Dứu: "Sau rồi hãy nói."
Chung Sơ lau mặt cho hai đứa nhỏ, rồi đuổi chúng lên giường. Hắn đi ra ngoài, nhưng không thấy bóng dáng Trần Dứu đâu.
Hắn bước nhanh, lớn tiếng gọi: "Toại Toại!"
Bên kia tường truyền đến một tiếng đáp: "Nhỏ giọng một chút.
Trần Dứu tự mình leo lên đầu tường, có chút lung lay. Ánh trăng trút xuống trên người nàng, khiến cho nàng giống như thần linh, đẹp đến không gì sánh được.
Chung Sơ bất đắc dĩ đi qua: "Nàng lên đó làm gì?"
"Chỉ là muốn lên đây thôi." Nàng vung vẫy hai chân, thân thể hơi nghiêng, chân bị bàn tay người khác bắt lấy.
Vì thế nàng dựa vào lực đạo này dẫm hai chân lên bàn tay dày rộng của Chung Sơ, đạp đạp lên tay hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tue-tue-chung-tuong-kien/phien-ngoai-3.html.]
Chung Sơ buồn cười: "Sao lại giống đức hạnh của Kiều Kiều thế này? Muốn nghịch nước sao?"
"Hôm nay nó nghịch nước sao? Ngày mai phải dạy dỗ nó mới được."
Hai người nhất thời yên tĩnh.
Chung Sơ vuốt ve mắt cá chân của nàng, gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua làn váy của nàng, mang theo mùi hương hoa quế.
Hắn gãi gãi lòng bàn chân Trần Dứu: "Đọc thơ cho ta nghe đi."
"Đọc bài nào?"
"Bài thơ đầu tiên nàng tặng ta."
Trần Dứu bĩu môi: "Đọc nhiều lần lắm rồi."
Tuy nói vậy, nhưng nàng vẫn đọc, giọng ngâm mềm mại:
"Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu. Mạch thượng thùy gia niên thiểu, túc phong lưu?
Thiếp nghĩ tương thân giá dữ, nhất sinh hưu. Túng bị vô tình khí, bất năng tu."
Trầm mặc trong chốc lát, Chung Sơ mới cười nói: "Không biết xấu hổ." hắn tiến lên vài bước, "Xuống đi, ta tiếp ngươi."
"Thật sao? Chàng sẽ không ném ta đi chứ? Nhìn chàng miệng hùm gan sứa thế kia, chàng ném ta đi thì phải làm sao bây giờ?"
Chung Sơ giương tay, nói: "Không đâu, nàng xuống đi."
Trần Dứu chuẩn bị nửa khắc, lấy hết dũng khí nhảy xuống. Làn váy trải dài như hoa, mái tóc đen bay loạn. Nàng rơi vào lồng n.g.ự.c dày rộng, hai cánh tay của Chung Sơ siết chặt eo nàng.
Chung Sơ ôm nàng vào nhà, đặt nàng lên giường. Vừa muốn đi ra ngoài đã bị Trần Dứu kéo lại, "Làm sao vậy?"
Trần Dứu khép hờ mắt, mơ mơ màng màng nói: "Ta sẽ không rời khỏi chàng. Chúng ta sống thật tốt, được không?"
Chung Sơ nhìn Trần Dứu, cúi người hôn mí mắt nàng, dịu dàng nói: "Nói năng bậy bạ gì đấy, ngủ đi."
Đào Hố Không Lấp team
Ngày hôm sau Chung Sơ nghỉ ngơi, thật vất vả mới có thể ngủ nướng một lát, Kiều Kiều mới sáng sớm đã đến gõ cửa phòng bọn họ.
Trần Dứu phiền lòng đá hắn một cái.
Không còn cách nào khác, Chung Sơ chỉ đành dẫn hai đứa con rửa mặt, sau đó đưa chúng lên trên chợ.
Người trong chợ không nhiều lắm, nhưng Chung Sơ vẫn nắm chặt tay, kẻo lại bị lạc.
Một trà quán ven đường truyền đến tiếng đàm luận.
"Cự Hoàng hậu qua đời mười một năm, thái tử cũng mới qua nhược quán, Hoàng đế đã băng hà. Tiên hoàng tại chính hơn mười năm, chăm lo việc nước, tình hình giảm phú."
Chuyện phía sau không lọt vào tai Chung Sơ được nữa. Hắn nhìn đỉnh núi xa xa, dường như nghe thấy tiếng chuông các chùa miếu xa xôi trong kinh thành vang lên.
Hoàng đế băng hà, chỉ để lại Thái tử vừa vào nhược quán.
Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn giống như bị cào một cái, không rất đau, nhưng ngứa ngáy khó chịu.
"Phụ thân."
Chung Sơ cúi đầu, vẻ mặt A Hộc lo lắng nhìn hắn, đôi mắt to tròn lộ ra sự đơn thuần không rành thế sự.
"Phụ thân, con muốn ăn kẹo hồ lô." Tiểu cô nương Kiều Kiều ngốc nghếch không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ vào người bán hồ lô ồn ào cách đó không xa.
"Không được, mẫu thân sẽ mắng con."
Kiều Kiều lại nói: "Vậy chúng ta không cho mẫu thân biết là được rồi. Phụ thân không nói, con không nói, ca ca cũng không nói, mẫu thân sẽ không biết."
Chung Sơ thở dài: "Được rồi, nhưng con chỉ có thể ăn nửa xâu, A Hộc ăn một xâu."
"Sao vậy ạ?"
"Bởi vì con là muội muội."
"Vậy... con..." Nàng bối rối trong chốc lát: "Vậy lát nữa, lúc ăn, con không làm muội muội nữa."
Chung Sơ bị nàng chọc cười: "Muốn ăn kẹo hồ lô đến mức không cần ca ca sao?"
"Không có, con thích ca ca nhất!
Tiểu cô nương sôi nổi, trên mắt cá chân mập mạp đeo chuông vàng linh linh rung động.
"Con thích ca ca, thích mẫu thân, thích phụ thân."
"Chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi!"
"Mẹ con nói không sai, miệng lưỡi nịnh nọt."
"Hì hì. Vậy con có thể ăn một xâu kẹo hồ lô không?"
"Cẩn thận bị hư răng."
"Không đâu, không đâu."
Tiểu nữ hài lôi kéo phụ thân đi thẳng đến chỗ bán hồ lô cắm, hồn nhiên không biết tư vị u sầu.
Ven đường, mấy con chim sẻ nhỏ xoay vòng đuổi theo đuôi của mình, líu ríu kêu lên bay qua vũng nước, chỉ để lại vài dấu vết loang lổ, sau đó biến mất thật nhanh.