TƯƠNG KIẾN HOAN - CHƯƠNG 15
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:12:15
Lượt xem: 3,543
Ánh mắt hắn lướt qua hàng kiệu bên trái.
"Mang về đi."
Thị vệ lại cúi đầu, "Tướng quân dặn dò người nhất định phải nhận lấy."
"Dương Giác đâu?"
"Chiến sự ở Bắc cương căng thẳng, tướng quân giờ đã ra khỏi thành trăm dặm rồi." Thị vệ đó lấy từ trong túi ra một bức thư, tự tay đưa cho ta, "Thư này là tướng quân để lại cho người."
Ta xé phong thư, trên tờ giấy bên trong chỉ viết vỏn vẹn mười sáu chữ.
Bình an hỉ nhạc, vô tai vô họa.
Cử án tề mi, nhi tôn mãn đường.
Lời chúc tốt đẹp nhất trên đời này đại khái cũng chỉ như vậy.
"Thuộc hạ xin cáo lui."
Thị vệ đó vội vàng rời đi.
Ngưng Nhạn có chút luống cuống, "Điện hạ... Giờ phải làm sao ạ?"
"Bảo người của kho ghi chép lại danh sách rồi cất đi."
Ngày hôm sau.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Điện hạ, người của kho đã ghi chép lại danh sách rồi, bên trong thậm chí còn có cả ngọc bích băng hoa phù dung, hạt châu thủy tinh màu đỏ mà người từng nhắc đến nữa. Chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
"Chỉ là có thêm một chiếc vòng ngọc, theo nô tỳ thấy thì nó nên là một đôi, nhưng ở đây chỉ có một chiếc. Mời điện hạ xem qua." Vừa nói Ngưng Nhạn vừa muốn đưa danh sách và vòng ngọc cho ta.
"Không cần đâu, đã kiểm kê xong rồi thì cất danh sách đi." Ta cắt bỏ cành thừa của bông hoa trong bình, không để tâm đến.
Ngày cưới rất náo nhiệt.
Sáng sớm, trời còn chưa sáng đã bị gọi dậy, bà mối toàn phúc chải đầu cho ta.
Bà mối toàn phúc này là lão vương phi của Hành vương phủ, lục thân đều còn, con cháu đầy đàn, là người có phúc hiếm có.
"Một lược chải đến đuôi."
"Hai lược chải đến tóc bạc mày ngài."
"Ba lược chải đến con cháu đầy nhà."
"Bốn lược chải đến tứ điều bạc đều vẹn toàn."
...
19
Ta được bà mối toàn phúc dìu ra khỏi cửa, tay được nhét một dải lụa đỏ, ta hơi cúi đầu nhìn thấy bàn tay trắng nõn ở đầu kia, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng an tâm.
Kiệu hoa đi một vòng lớn, dừng lại ở Thụy vương phủ.
Vệ Dụ An vén rèm kiệu, nắm lấy tay ta, "A Doãn, đến rồi."
Tiếng pháo nổ đì đùng ở cửa, lời chúc phúc của khách khứa không ngớt vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuong-kien-hoan/chuong-15.html.]
Bước qua chậu lửa, đi vào chính sảnh.
Phụ hoàng ngồi ở vị trí cao nhất, Thụy vương và Thụy vương phi ngồi hai bên.
"Nhất bái thiên địa!" Ta quay người bái lạy trời đất.
"Nhị bái cao đường!" Phụ hoàng và Thụy vương, Thụy vương phi liên tục nói "Tốt lắm".
"Phu thê giao bái!"
Ta và Vệ Dụ An đứng đối diện nhau, chậm rãi bái lạy, mơ hồ nghe thấy tiếng cười khe khẽ của hắn, sau đó bên tai chỉ còn lại tiếng ồn ào trêu chọc của khách khứa.
"Đưa vào động phòng - Lễ thành!"
Ta được mọi người đưa vào phòng, xung quanh đều là một màu đỏ, trên chăn gấm trải đầy lạc, long nhãn... những loại quả khô, cầu mong "sớm sinh quý tử".
Trên bàn bày sẵn bình rượu và chén rượu, ta ngồi trên ghế, yên lặng chờ đợi.
"Cạch -" Cửa được mở ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng như giẫm lên trái tim ta. Tim đập như trống, trong phút chốc ta bỗng cảm thấy có chút hồi hộp.
Vệ Dụ An chậm rãi vén khăn voan lên, bốn mắt nhìn nhau, "A Doãn, ta rất vui."
"Sao chàng về sớm vậy?" Ta né tránh ánh mắt của hắn, không dám nhìn thẳng, chỉ cảm thấy vành tai nóng bừng.
"Ta đã hai tháng không gặp nàng rồi." Hắn càng nói, biểu cảm càng thêm tủi thân, "Phải bù lại thôi."
Rượu hợp cẩn vừa xuống bụng, ánh mắt Vệ Dụ An càng lúc càng... không ổn.
"A Doãn..."
"Ừm?"
...
Chuyện mây mưa, chăn gấm uyên ương.
...
Những ngày sau đó thật nhàn nhã, ngoại trừ... khụ, không nhắc đến cũng được.
Ta và Vệ Dụ An ngồi đối diện nhau, ta cầm quân trắng, hắn cầm quân đen.
Ngưng Nhạn vội vã chạy đến, "Điện hạ, trong cung truyền đến tin cấp báo từ Bắc cương."
"Dương tướng quân... hi sinh rồi."
Ta sững sờ một lúc, quân cờ trắng trên tay vẫn chưa rơi xuống.
"A Doãn..." Vệ Dụ An nắm lấy tay ta.
Ta mỉm cười với hắn, "Không sao, chỉ là thấy tiếc thôi."
Cõi hồng trần, vạn vật đều thiêu đốt cả đời.
Làm một chú chim nhỏ thật tốt.
Kiếp sau chỉ cần bay thật cao.
(Hết chính văn)