TƯƠNG KIẾN HOAN - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:48:12
Lượt xem: 6,730
Một luồng hơi ấm ập đến, ta mới phát hiện hắn lạnh mặt khoác áo choàng lông cáo lên người ta, rồi lại nghiêm túc thắt một... chiếc nơ bướm.
"Ngươi..."
"Ta đưa ngươi về." Hắn sải bước đi phía trước, y phục màu đỏ rực như ngọn lửa đang cháy, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.
Ta hít sâu một hơi, men theo dấu chân hắn bước từng bước theo sau.
...
Sau này ta mới biết, hóa ra hắn chính là Vệ Dụ An - thế tử Thụy vương phủ nổi danh khắp kinh thành.
Khụ... không phải nổi danh vì tài hoa, mà là nổi danh vì ăn chơi trác táng, chọi gà dắt chó chơi dế, không gì hắn không làm, thật sự là... phóng đãng không kiêng nể gì.
Ta nghe được rất nhiều chuyện bát quái từ tứ tỷ, nói có lần hắn đi chọi dế, Thụy vương túm tai hắn lôi về nhà.
Còn có lần trước, hắn mang con gà trống lớn ở nhà đi chọi gà, kết quả bị đánh một trận, nằm liệt giường nửa tháng.
Chuyện tương tự như vậy, nhiều không kể xiết.
Trước đây ta thân thiết nhất với Cố tiểu thư, nàng ấy mời mọi người đến dự tiệc sinh nhật, cũng gửi thiệp mời cho ta.
Hôm đó ta thay một bộ váy lụa màu xanh nhạt thêu hoa, cài một chiếc trâm bướm bằng vàng đính ngọc trai trên tóc, cẩn thận che đi quầng thâm dưới mắt. Không chịu thua kém, dù sao cũng phải để người khác biết ta không hề sa sút tinh thần vì chuyện bị từ hôn.
Khi ta đến thì đã khá muộn, mọi người đã đến đông đủ, Cố Yên ra tận cửa đón.
"Sao lại đến muộn vậy?" Cố Yên khoác tay ta, trách móc nói.
"Trên đường có chút chậm trễ, nên đến muộn." Ta nhận lấy hộp quà từ tay thị nữ, đưa cho nàng ấy như dâng báu vật, "Này, quà đây, sinh nhật vui vẻ!"
"Biết ngay A Hoa là tốt nhất mà, Dương Giác hắn..." Cố Yên nhận ra mình lỡ lời, có chút bất an nhìn ta, "A Hoa..."
"Không sao đâu." Thấy ta thật sự không để bụng, nàng ấy lại vui vẻ kéo tay ta, ghé sát tai ta nói nhỏ: "Lát nữa kể cho ngươi nghe một chuyện vui, coi như tạ lỗi nhé."
3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuong-kien-hoan/chuong-2.html.]
Qua bức bình phong, lại vòng qua hành lang, tiệc sinh nhật của Cố Yên được tổ chức tại Lan Đình trong phủ, vừa ngẩng đầu đã thấy những nụ hồng mai chụm lại thành từng cụm trong khu vườn nhỏ, tuyết dày đè nặng cành, thật là một cảnh tượng kiên cường vượt qua gió tuyết.
Cố phu nhân ngồi ở vị trí chủ tọa, thấy ta đến liền vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ: "Tham kiến Lục công chúa."
Ta vội vàng tiến lên đỡ bà dậy: "Doãn Hoa là tiểu bối lại thân thiết với Yên tỷ tỷ, phu nhân không cần đa lễ."
Bà dẫn ta đến chỗ ngồi bên cạnh, gọi nha hoàn dâng trà, rồi quay lưng lại mỉm cười nói với mọi người: "Hôm nay các ngươi trẻ tuổi tụ tập, lão thân này sẽ không làm phiền các ngươi nữa."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bớt đi gò bó, mọi người cũng trở nên hoạt bát hơn, trong chốc lát Lan Đình trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Cố Yên tiến lại gần ta: "Vừa rồi ngươi không đến, ta lần đầu tiên thấy Ngô Vãn Chi chịu thua đấy, thật hả giận."
Ngô Vãn Chi là con gái duy nhất của Ngô Sùng - quang lộc đại phu, từ nhỏ được nuông chiều như bảo bối, cho nên tính tình kiêu ngạo, ngày thường không ít lần bắt nạt người khác, ngay cả ta cũng bị nàng ấy châm chọc mỉa mai vài lần.
Ta bưng chén trà nhấp một ngụm, hương trà lan tỏa, trong dạ dày lập tức cảm thấy ấm áp: "Chuyện gì vậy?"
Cố Yên lại dịch gần hơn, cách chiếc bàn nhỏ nói nhỏ: "Nàng ta cứ cố ý sáp lại gần Dương Giác, ai ngờ Dương Giác căn bản không nể mặt nàng ta, giờ nàng ta đang tức giận kìa."
Điều này cũng phù hợp với tính cách của hắn, chuyện không muốn làm thì tuyệt đối sẽ không làm.
Ta ngẩng đầu nhìn, Ngô Vãn Chi đang ngồi đối diện, hai tay liên tục vân vê chiếc khăn tay, vò đến nhăn nhúm không ra hình dạng.
Dương Giác thì ngồi cách rất xa, hắn đang đứng dưới gốc hồng mai, cành cây che khuất nửa khuôn mặt, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ thấy dáng người thẳng tắp, trách sao Ngô Vãn Chi cứ thích bám lấy hắn.
Cố Yên nhận ra ánh mắt của ta, nắm lấy tay ta: "Trên đời thiếu gì cỏ thơm, A Hoa, ngày khác ta nhất định sẽ nhờ mẫu thân tìm cho ngươi một người tốt hơn."
Ta bật cười: "Được, ta chờ."
Yến tiệc bắt đầu, mọi người không còn ngồi yên vị trên ghế nữa, Cố Yên sai người hầu bê đồ dùng đến.
Một món đồ chơi khá mới lạ, chiếc vòng tròn bằng sắt, phần giữa lõm vào trong, giống như một dòng suối nhỏ, có chút giống với trò chơi khúc thủy lưu thương* vào tháng ba.
(“Khúc thủy lưu thương” là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, có lịch sử mấy ngàn năm. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ “Phất lễ” xong. Phất lễ là một nghi thức tế lễ tẩy rửa những thứ bẩn thỉu, tiêu trừ điềm xấu Người ta bắt đầu đến ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn.)
"Chiếc 'khúc thủy lưu thương' bằng sắt này là phụ thân mang về nửa tháng trước, tuy nhỏ một chút, nhưng chắc là vẫn chơi được."