TƯƠNG KIẾN HOAN - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:07:48
Lượt xem: 2,714
Hắn mượn lực tay ta, chống lên lan can gỗ, nhảy một cái lên đình, nước b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
Bộ y phục màu đen ướt sũng dính vào người, để lộ ra lớp cơ bắp mỏng manh trên cánh tay, ta lẳng lặng quay mặt đi, tiện tay ném cho hắn một chiếc áo choàng màu trắng, lúng túng nói: "Mau khoác vào, đừng để bị cảm lạnh."
"Đa tạ A Doãn."
Hắn ngoan ngoãn nhận lấy, ngồi phịch xuống bên cạnh ghế dài của ta, chen ta sang một bên.
Tay áo bị ướt, ta đẩy hắn: "Ngươi tránh xa ta ra, làm ướt hết quần áo của ta rồi."
10
"Ta dẫn nàng đến một nơi thú vị." Hắn đột nhiên ghé sát tai ta, thần bí nói, đôi mắt phượng khẽ chớp, giọng điệu còn có chút ranh mãnh.
"Vậy… vậy ngươi cũng phải thay quần áo trước đã chứ."
Hắn lại thở dài, lau lung tung những giọt nước trên tóc: "Haiz, thật là phiền phức."
Tìm được hai bộ nam trang kiểu dáng bình thường trong phủ, thay xong, hắn liền dẫn ta đến một tòa nhà nhỏ không hề bắt mắt trên phố Cẩm Tỵ Nhai ở phía tây thành phố.
Đang định đi vào, hắn đột nhiên lại chặn ta lại: "Đeo cái này vào." Hắn quấn một chiếc khăn voan màu trắng lên mặt ta, chỉ để lộ ra mắt và trán.
"Ta đang mặc nam trang, đây là kiểu ăn mặc gì chứ!"
Ta chỉ biết nữ tử Đại Tống khi ra ngoài thường dùng khăn che mặt, nhưng hôm nay ta cải nam trang, e rằng có chút “giấu đầu lòi đuôi”.
“Bảo ngươi đeo thì cứ đeo vào.” Hắn nắm lấy tay ta, dẫn ta vào cửa tiểu lâu.
Vừa bước vào cửa, một luồng khí uế đập vào mặt, bên trong tối om, ánh nến leo lét bị gió thổi lập lòe, lắng tai nghe còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ lầu trên vọng xuống.
“Ê, lợi hại!”
“Cái này không được…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuong-kien-hoan/chuong-8.html.]
Những lời nói tương tự cứ thỉnh thoảng lại lọt vào tai ta. Ta tiến sát lại gần Vệ Dụ An, nhỏ giọng hỏi: “Đây là nơi nào vậy?”
Sắc mặt hắn bình thản đáp: “Trường đấu gà.”
“Cái gì?!” Vậy mà lại là trường đấu gà? “Ngươi dẫn ta tới đây làm gì, ta đâu có biết chơi.”
“Dẫn nàng tới mở mang tầm mắt.” Sau khi nói câu chẳng đầu chẳng đuôi này, hắn không nói gì nữa, chỉ kéo ta lên lầu.
Một đám người vây thành vòng tròn, có người vui mừng nhảy cẫng lên, có người thì thở dài than ngắn, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
“Vệ thế tử cuối cùng cũng tới rồi, đã mấy tháng không gặp, ta còn tưởng ngươi đã tu thân dưỡng tính rồi chứ.” Trong đám người xuất hiện một nam tử áo đen, trên mặt có một vết sẹo dài từ khóe mắt đến tận má, trông có vẻ đáng sợ, ta không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y Vệ Dụ An.
Hắn khẽ xoa đầu ngón tay ta, âm thầm trấn an.
“Vị này là?” Nam tử áo đen lại chuyển ánh mắt sang ta, nhìn một hồi lâu mới lên tiếng: “Trước đó có lời đồn… Vệ thế tử thích nam sắc, chẳng lẽ là thật? Chỉ là tại hạ không hiểu, vì sao vị công tử này lại che mặt, không chịu lộ diện?”
“Phó lão bản thật biết nói đùa, được rồi, đừng trêu chọc cậu ấy nữa.” Vệ Dụ An đột nhiên cười nói, bầu không khí căng thẳng lập tức tan biến.
“Nói đùa thôi, vị công tử này đừng để bụng.” Phó lão bản, nam tử áo đen, khom người chào ta, gương mặt vốn có phần dữ tợn bỗng nhiên trở nên hòa ái.
Điều này khiến ta nhất thời không hiểu ra sao, chỉ có thể như cái đuôi bám theo sau Vệ Dụ An, hắn đi đâu ta tới đó.
Giữa đám đông là một cái đài hình tròn, ở giữa lõm xuống thành một vòng tròn, hai con gà trống oai phong lẫm liệt đang hỗn chiến, lông gà bay tứ tung, rồi lại nhẹ nhàng lắc lư rơi xuống đất.
Bên trong toàn là những chiếc lông đuôi sặc sỡ, dù đã rất lộn xộn nhưng chẳng ai để ý, bọn họ chỉ chăm chăm nhìn hai con gà trống, ánh mắt sáng quắc, đồng tử hồi lâu không hề nhúc nhích.
Ta đưa mắt nhìn, con gà trống bên phải nhỏ con hơn, đã bị thương khắp người, gốc cánh lộ ra da thịt đỏ tươi, m.á.u chảy ròng ròng, dính vào lông vũ liền kết lại với nhau, biến thành một cục m.á.u đen sì.
Còn con kia chân quấn chỉ trắng, đang vênh váo đi vòng quanh nó, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “gáy” từ cổ họng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!