Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tướng Quân Khó Gả - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-16 14:50:42
Lượt xem: 110

Ta yêu Tiêu Cảnh Dực, nhưng đó là chuyện đã từng.

Tiêu Cảnh Dực xuất sinh hèn mọn, mẹ đẻ là cung nữ, sau đó được Hoa phi nhận nuôi.

Hoa phi đã từng thật lòng đối xử tốt với Tiêu Cảnh Dực, nhưng sau đó bà có con của mình, Tiêu Cảnh Dực không còn quan trọng nữa.

Tiêu Cảnh Dực bị trục xuất lần nữa đã cảm nhận được lòng người lạnh lùng, trong cung lạy cao đạp thấp.

Người người đều biết y là con rơi, vì vậy ai cũng có thể chèn ép.

Sau đó, chúng ta gặp nhau.

Khi đó, Diệp gia đã yếu thế, không ai cần một tiểu nha đầu của phủ tướng quân đã xuống dốc.

Ta cô độc lại nhiệt tình chủ động tiếp cận y vừa cô độc lại lạnh lùng.

Sau đó, chúng ta dây dưa hơn mười năm.

Tiêu Cảnh Dực lúc trước vô cùng tốt, y nhớ rõ từng sở thích của ta, cẩn thận chuẩn bị từng bất ngờ.

Mặc dù y không được xem trọng, nhưng tính cách đoan chính, lương thiện chính trực.

Phụ thân luôn nói nhân phẩm quan trọng hơn chức vị.

Khi đó, tính cách của ta đơn thuần, Tiêu Cảnh Dực là người đáng để gửi gắm cả đời.

Lúc đó, y vẫn chưa có ý muốn đăng cơ, y ôm ta ánh mắt dịu dàng: "Hoài Tịch, sau này ta sẽ làm vương gia nhàn tản, dẫn nàng đi khắp thiên hạ ăn món ngon, nhìn non sông tươi đẹp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuong-quan-kho-ga/chuong-4.html.]

Đáng tiếc, ông trời trêu ngươi.

Y cố gắng vất bả, muốn dùng sự xuất sắc của mình đổi lại một phần bình yên, nhưng lại khiến huynh đệ ghen ghét.

Trước tiên là Thái tử gây khó dễ, hoàng hậu mượn cớ dùng loạn côn đánh c.h.ế.t mẹ đẻ của Tiêu Cảnh Dực.

Sau đó là Tứ hoàng tử, con trai của Hoa phi, mượn cớ mở tiệc chiêu đãi âm thầm phái người ám sát.

Tiêu Cảnh Dực rơi vào đường cùng cuối cùng cũng ý thức được, y nhượng bộ chỉ khiến huynh đệ đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, muốn giống chỉ có thể leo lên vị trí cao nhất.

Lần kia, Tiêu Cảnh Dực bị ám sát, bản thân bị thương suýt chút nữa mất mạng, vẫn là phụ thân chạy đến liều c.h.ế.t cứu y.

Sau khi Tiêu Cảnh Dực tỉnh lại, trong mắt không còn sự ấm áp, chỉ còn sự sắc bén tàn nhẫn.

Phụ thân cứu được y nhưng bản thân lại mất mạng.

Một lần tranh giành phe phái không có khói lửa, nhưng ta và Tiêu Cảnh Dực đều không còn người thân.

Vì muốn giải quyết tận gốc, Tiêu Cảnh Dực tự xin đi đến biên quan.

Y không có gia thế chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào quân công để tìm đường sống.

Hoàng tử trong cung dễ sa ngã, chưa từng có ai đi lên chiến trường. Hơn nữa, người có thể sống sót trở về không có bao nhiêu.

Hoàng đế không xem trọng nhi tử do cung nữ sinh ra, hoàng tử khác càng vui vẻ.

Cứ như vậy, Tiêu Cảnh Dực dẫn ta và Mục Vân Hành đi lên con đường thượng vị đầy m.á.u tươi.

 

Loading...