Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tướng Quân Khó Gả - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-16 15:43:49
Lượt xem: 77

Tiêu Cảnh Dực đi.

Cho dù bây giờ y là đương kim thiên tử cao quý, có được quyền lợi tối cao nhưng cũng không thể cho ta được tự do.

Trở thành nữ nhân của Hoàng đế xác định phải ở trong thành cung vuông vức cô độc cả đời.

Ta vẫn bị giam lỏng như cũ, nhưng dù sao y cũng không nỡ để ta ấm ức, ngày nào cũng cung cấp cho ta ăn ngon uống sướng.

Thậm chí trong cung đã có lời đồn, ta sắp được phong làm quý phi.

Cuối cùng Tiêu Cảnh Dực cũng mềm lòng, không cố chấp hạ chỉ. Y đang chờ ta gật đầu, cho ta sự tôn trọng lớn nhất.

Ta dựa vào cửa sổ ngóng nhìn, thâm cung tịch mịch, đêm này quá lạnh.

Mưa móc ân sủng, tranh giành rải rác trong hậu cung. Ba ngàn cung nữ son phấn, mấy ai xuân đến không rơi nước mắt.

Nếu như sau khi ta vào cung không chết, có lẽ cũng không thoát khỏi cục diện "Rơi nước mắt".

Ta đang cảm thấy cô đơn, bỗng nhiên một bóng đen từ trên trời bay xuống.

Ta che miệng cười khẽ: "Đường đường là Trấn Viễn đại tướng quân, còn thích trèo tường leo cửa sổ à?"

Mục Vân Hành khẽ ho khan, nói: "Nghe nói ban ngày Phượng tiểu thư đến, cô nương... Có chịu ấm ức gì không?"

Trong lòng ta cảm thấy ấm áp.

"Tin tức của tướng quân đại nhân cũng nhanh nhạy quá."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuong-quan-kho-ga/chuong-7.html.]

"Đi theo bệ hạ nhiều năm, đương nhiên cũng có tai mắt."

"Những lời này có thể cho ta biết được sao?"

"Nếu là cô nương thì không sao."

Ta âm thầm nhìn nam nhân ẩn vào bóng đêm: "Đêm tối, tướng quân đại nhân vào khuê phòng là vì lo lắng cho thần nữ à?"

"Đúng là lo lắng..." Mục Vân Hành hơi ngượng ngùng, một lát sau mới nói: "Lo lắng... Cho phu nhân tương lai."

Ta cúi đầu cười khẽ: "Bệ hạ... Chưa tứ hôn à."

"Cho dù bệ hạ có tứ hôn hay không, cho dù tương lai tại hạ có may mắn sống cùng quãng đời còn lại với cô nương hay không. Cô nương đã mở miệng trên đại điện thì ta sẽ nhận. Cho dù sống chết, cô nương chính là thê tử của ta."

Mục Vân Hành đi ra khỏi bóng tối, kiên định đi đến trước mặt ta.

Dường như khi nói những câu vừa rồi hắn đã hạ quyết tâm thật lớn, trên mặt của hắn còn đỏ bừng vì ngượng ngùng.

Dưới ánh trăng, dáng vẻ ngày thường cứng rắn bây giờ lại phủ lên ánh sáng dịu dàng như nước, ôn hòa không thể tả khiến cho ta yên tâm.

"Mục Vân Hành, ta có thể hiểu lầm ngài thích ta không?"

"Thỉnh thoảng hiểu lầm một chút cũng không sao."

Mục Vân Hành trầm mặc thật lâu, cuối cùng bình tĩnh chăm chú nhìn ta.

"Ta... Đúng là thích cô nương, thích cô nương... Rất lâu rồi..."

Loading...