Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tượng Thần Năm Đầu - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:45:15
Lượt xem: 1,549

Bỗng nhiên mắt tôi cay cay, linh cảm bảo tôi rằng sư phụ vẫn còn sống, chỉ là có thứ gì đó trong ảo cảnh đã xóa đi một phần ký ức của tôi.

 

Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, khoác ba lô lên vai, khóa cửa tiệm rồi chuẩn bị rời đi. Ngay lúc đó, lão Mặc xuất hiện.

 

"Tôi đã bảo cậu đợi tôi mà?"

 

"Cái tượng Phật đó quái dị lắm, mắt nó bây giờ mở to hết rồi. Nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Tô Thanh Nha sắp c.h.ế.t rồi, ba hồn hai phách đã tan mất rồi."

 

Tôi nhìn lão Mặc đang lải nhải không ngớt, bình tĩnh nói: " Mặc sư thúc, con không muốn dính vào chuyện này nữa, chú để con đi đi."

 

Lão Mặc cười nhạt: "Cậu nghĩ đi là xong chuyện à? m Mạn, cậu quá ngây thơ rồi. Gặp phải thứ này, dù có trốn đến chân trời góc biển cũng vô ích. Cậu đã nghe về Thần Phụ Cốt chưa?"

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Chẳng phải nói là Ngũ Thông Thần sao?" Tôi giật mình.

 

"Nếu là Ngũ Thông Thần thì còn may." Lão Mặc thở dài.

 

"Thái Tử Gia không biết từ đâu mua được bộ hình xăm này từ một pháp sư Thái Lan. Tôi nhờ bạn hỏi các cao tăng trong chùa Thái Lan, họ bảo đây là Thần Phụ Cốt, một loại tà thần nổi tiếng của Thái."

 

Lão Mạc vừa lái xe vừa hỏi tôi: "Hôm cậu xăm, mực có mùi tanh không?"

 

Tôi gật đầu: "Ngửi thấy mùi tanh ngọt."

 

"Vậy là đúng rồi. Thần Phụ Cốt khi xăm rất cầu kỳ, phải dùng dầu từ xác của năm người âm khí nặng nhất, trộn với mực đã được giữ trong bụng của một phụ nữ c.h.ế.t oan một năm. Dụng cụ xăm phải làm từ xương chậu và xương ống của một thiếu nữ mười sáu tuổi. Không ngờ lần này Trần Uyên không dùng tôi, mà lại bảo tôi giới thiệu một người vừa giàu kinh nghiệm vừa biết nghe lời. Tính toán của hắn quả không tầm thường."

 

Tôi học xăm từ năm mười ba tuổi, tính ra năm nay là năm thứ mười trong nghề, mới mở tiệm được tám, chín tháng, quả thật phù hợp với tiêu chí "người cũ nhưng mới" mà lão Mặc nói.

 

" m Mạn, cậu tin tôi đi, nếu biết bộ hình xăm này nguy hiểm thế nào, tôi tuyệt đối không giới thiệu cho cậu. Chúng ta lớn lên cùng nhau, sao tôi có thể hại cậu được?"

 

Tôi chỉ tay về phía trước: "Chú nói không hại con, vậy tại sao lại đưa con đến biệt thự trên núi của Trần Uyên?"

 

10

 

Phía trước không xa là một lớp sương mù dày đặc, một tòa nhà hình quan tài ngập trong làn sương màu trắng ngà, bên trong hình như có thứ gì đó đang động đậy. Dù ánh mặt trời trên cao, nhưng vẫn cảm nhận được hơi lạnh rợn người.

 

"Chết tiệt, cái này là gặp ma rồi." Lão Mặc hoảng hốt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuong-than-nam-dau/chuong-4.html.]

Ông vội vàng xoay vô lăng, muốn quay lại, nhưng giữa chừng, xe bỗng tắt máy, phát ra vài tiếng "khục khục", đứng im không nhúc nhích.

 

Lão Mặc hoang mang, mồ hôi đổ như mưa, không kìm nổi mà xuống xe, chỉ vào biệt thự mà mắng mỏ.

 

Thực sự nhìn ông lúc này không giống như đang giả vờ.

 

Sau khi mắng xong, trở lại xe, bỗng dưng xe khởi động lại, nhưng vẫn không di chuyển được. Những con trăn khổng lồ không biết từ đâu chui ra, thè lưỡi, bò quanh xe, quấn chặt lại.

 

Lúc này, từ trong sương mù truyền đến những tiếng cười quái dị, nghe như hàng trăm con chuột đang nghiến răng.

 

Ánh mặt trời cũng bị một lớp mây đen dày đặc che khuất, bầu trời bỗng trở nên u ám.

 

Một giọng nói sắc nhọn vang lên: "Lễ vật đã đến!"

 

Xe ô tô từ từ di chuyển về phía biệt thự, giữa vòng tay của đàn trăn, lão Mặc tức giận mắng chửi.

 

Không thể không nói, lão Mặc này đúng là quá chân thật so với những lão Mặc khác, nhưng tôi biết ông không phải là lão Mặc thật.

 

Dù lão Mặc có thô bạo, không cầu kỳ, nhưng chưa bao giờ ông chửi bậy nhiều như vậy, và trong những câu chửi ấy, ông chưa bao giờ nhắc đến gia đình người khác. Ông có nguyên tắc trong cách sống, và cả trong việc mắng chửi.

 

Người này rõ ràng đang bắt chước "hình", nhưng lại không hiểu được "thần".

 

Mục đích của hắn chỉ có một, đó là đưa tôi, lễ vật, đến biệt thự trên núi một cách nguyên vẹn, hoàn thành nghi lễ cuối cùng.

 

Giờ phút này, Tô Thanh Nha chắc chắn đã bị hiến tế thành công.

 

Chỉ còn thiếu tôi, lễ vật cuối cùng.

 

" m Mạn, sao cậu lại bình tĩnh như vậy? Bình tĩnh đến mức khiến người ta phát hoảng."

 

Nhìn thấy chúng tôi đã đến trước biệt thự, khí lạnh và âm thanh quái dị ập tới như sóng biển, lão Mặc cầm một con d.a.o găm, chuẩn bị sẵn sàng.

 

"Nếu không thể trốn thoát, thì hoảng hốt có ích gì? Hơn nữa, không phải còn có cậu ở đây sao?"

 

Tôi sờ túi quần, chỉ còn lại một tờ bùa duy nhất.

 

Loading...