Tướng Thuật Sư - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-11-02 17:44:40
Lượt xem: 161
9
Dương Hành đẩy đám hạ nhân đang đỡ mình ra, kéo ta vào trong lòng, dùng tay áo rộng che mặt ta, dẫn đến phòng phía sau.
“Tính tình hắn xưa nay đã như vậy.” Dương Hành bôi thuốc cho ta: “Con trai của Thôi quý phi lại bị đẩy vào chốn đầu sóng ngọn gió, hắn không muốn bị cuốn vào đảng tranh.”
Ta lạnh lùng nói: “Vậy hắn nên từ quan.”
Dương Hành không nhịn được bật cười, rồi kín đáo che miệng lại, tôn trọng tang lễ Quý phi.
“Ngươi đừng chấp nhặt với hắn. Trên đời nào có ai so đo đúng sai với phu quân chứ.?”
Ta gạt tay nàng ấy ra
“Hắn là phu quân của ngươi, không phải của ta.”
Dương Hành cười, đặt thuốc vào lòng bàn tay ta.
“Thế sao? Vậy nếu là Lý Huyền Ca thì sao?”
“Hắn sẽ không ra tay với ta.”
Dương Hành bảo ta nghỉ ngơi, không cần lo việc tang lễ.
Đêm đó, Thôi Tống đến thăm ta.
Từ khi ta vào phủ đến nay đã được ba tháng, đây là lần thứ hai hắn ta đến viện của ta.
Khung cửa vang lên hai tiếng gõ.
“Chuyện hôm nay, ta không cố ý.”
Ta ngồi dựa bên cửa sổ, tay cầm quyển sách, im lặng, không phản ứng.
“Chắc nàng cũng biết, thuật tướng số linh nghiệm như vậy, ta vẫn còn kinh sợ.”
Ta dứt khoát đặt sách xuống, nhìn bóng dáng phía bên ngoài.
“Thôi đại nhân, hôm đó là ngươi muốn hỏi, ta chỉ nói sự thật, lại khiến ngươi không vui. Hà tất phải lo lắng? Quý phi uống thuốc độc là để trả thù cho tiểu công chúa. Không chừng một ngày nào đó ngươi phải chết, cũng là vì yêu thương người nào đó sâu sắc ”
Hắn ta đứng ngoài cửa một lát, lặng lẽ xoay người rời đi.
Thôi quý phi hầu hạ bên cạnh hoàng đế hai mươi năm, được sủng ái gần mười năm, dù không sinh con nối dõi nhưng cuối cùng cũng ra đi trong oanh liệt.
Hoàng đế không kịp oán hận bà ấy, còn truy phong bà ấy làm Hoàng hậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuong-thuat-su/chuong-11.html.]
Còn tiên Hoàng hậu, đã mất nhiều năm, hoàng đế chỉ có thể trút giận lên đầu Thái tử. Huống hồ ta từng nói với ông ta, sẽ có một ngày Thái tử hạ độc hại ông ta
Sau chuyện này Hoàng đế lại càng tin tưởng hơn.
Nghe nói Đông Cung bị lính canh nghiêm ngặt, không ai được phép ra vào.
Hiền Vương Triệu Minh Thừa dẫn các triều thần quỳ trước điện, cầu xin cho Thái tử nhưng cũng không lay chuyển được tâm ý của hoàng đế.
Triệu Minh Thừa tìm đến Thôi Tống nhưng ngay cả cửa cũng không vào được.
Lúc đó Thôi Tống đã cáo ốm, nửa tháng không lên triều.
Đại tỷ đến phủ tìm ta.
“Ta không phải đến để cầu tình cho Thái tử, mà là nhị tỷ của muội cũng đang bị giam trong Đông Cung.”
Ta đang cắm hoa, thản nhiên nói: “Đại tỷ, tỷ hãy tin ta, nàng ấy sẽ không c.h.ế.t đâu.”
Nàng ấy đột nhiên giật lấy bông tường vi trong tay ta.
“Minh Vấn Thu, nàng ấy là tỷ tỷ ruột của muội.”
Ngón tay ta bị gai hoa làm rách, m.á.u vừa muốn rỉ ra, ta liền nghiền nát giọt m.á.u dưới đầu ngón tay:
“Đại tỷ, tỷ có thể phân biệt thiện ác, tỷ thấy ta thế nào?”
Ta nhìn sắc mặt nàng ấy.
“Tỷ và nhị tỷ lạnh nhạt với ta bao nhiêu năm, chẳng phải vì nghĩ ta là kẻ ác sao? Chẳng lẽ ta không biết hay sao? Đến lúc cần thì lại đến cầu xin ta à?”
Minh Vọng Xuân xoay người bỏ đi.
Ta cũng không rõ, làm sao phân biệt được thiện ác.
Chỉ là đại tỷ có tài năng này, nên biết làm người hòa nhã, xa lánh kẻ tiểu nhân. Trong bốn tỷ muội được tứ hôn, chỉ có nàng ấy và Hiền Vương là phu thê thật sự, cuộc sống hài hòa như ý.
Với Đông Cung mà nói, đây là mùa đông khốn khó.
Nhưng ở Thôi phủ thì lại ấm áp, náo nhiệt hơn. Từ sau khi Quý phi qua đời, Thôi Tống cáo ốm nửa tháng ở nhà, cùng Dương Hành bày giấy, thắp hương.
Trong phòng giấy nhỏ hẹp, trải thảm ấm áp.
Ba chúng ta ngồi bên trong, Dương Hành cách lò hương trầm, rất tập trung, Thôi Tống ở phía sau lặng lẽ hỗ trợ, thỉnh thoảng chỉ dẫn, hương thơm lan tỏa khắp phòng.
Ta cầm bình trà, mơ màng ngủ gật, quạt tròn rơi khỏi tay.