Tướng Thuật Sư - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-11-02 20:17:12
Lượt xem: 134
24
Ta làm hoàng đế đã hai mươi hai năm, Minh Cẩn cũng đã mười bốn tuổi.
Đó là một mùa xuân dài đằng đẵng, khi Triệu Minh Thừa đổ bệnh.
Lúc đầu, hắn ta chỉ bị cảm lạnh, hàng ngày vẫn gắng gượng lên triều, ta phải cho người sắp xếp ghế cho hắn ta ngồi.
Về sau bệnh không hề thuyên giảm, ta buộc phải giữ hắn ta ở trong cung.
Trong cung có thái y chăm sóc cũng tiện hơn nhiều.
Thế nhưng bệnh của hắn ta vẫn không tốt lên, mà còn ngày càng nặng thêm.
Ta trách mắng Thái Y Viện nhưng Triệu Minh Thừa ngăn lại.
Hắn ta nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi tay nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Bệ hạ, đừng giận. Ta đã già rồi, sống thêm một năm nữa là 50 tuổi, không phải ai cũng được trường thọ như Dương Thiệu.”
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y hắn ta, cúi đầu nhìn hắn ta, tầm mắt dần dần nhòe đi:
“Hoàng thúc, đừng nói vậy, chẳng phải người vẫn muốn thấy trẫm trao ngôi vị hoàng đế lại cho Triệu gia sao?”
Triệu Minh Thừa cười yếu ớt.
“Bệ hạ, người còn nói những lời này sao? Người là người hiểu thuật số, lẽ nào không biết ta có muốn c.h.ế.t hay không?”
Ta sững người.
Hắn ta chậm rãi dời ánh mắt lên màn trướng trên đầu giường, như đang hồi tưởng lại quá khứ.
“Nhớ lại hai mươi hai năm trước, khi ta gặp bệ hạ ở nhà lao, thật sự nghĩ rằng bệ hạ đang nói nhảm. Bây giờ ta nằm đây, lại cảm thấy hoang mang, không rõ lần gặp bệ hạ trong ngục là mơ, hay là hiện giờ giang sơn yên bình này là một giấc mộng……”
Triệu Minh Thừa buông tay ta, từ từ nhắm mắt lại.
Ta lập tức nắm lấy tay hắn ta, sững sờ trong thoáng chốc, sau đó ngã xuống bên cạnh giường, bật khóc nức nở.
Hiền Vương Triệu Minh Thừa ba triều kiệt tâm tận lực đã qua đời, được quàn trong cung ba ngày, toàn bộ hoàng cung cực kỳ bi ai, khóc lóc tiễn đưa Hiền Vương.
Sau hai mươi hai năm, ta một lần nữa bước vào Đông Cung, để gặp lại cố nhân.
Cỏ dại mọc um tùm khắp nơi, bốn phía cửa sổ đổ nát, lu nước không còn nguyên vẹn, mái nhà phủ kín mạng nhện.
Lão thái giám dẫn ta đến trước gian phòng đó, trước tiên ném vào một cái chén vỡ dò đường, ngay sau đó, có một bàn tay khô gầy, thon dài đặt lên cửa sổ.
Triệu Triệt thò đầu ra, tóc rối bù, diện mạo khó phân biệt, chỉ có cây trâm vàng trong tay giúp ta nhận ra hắn ta.
Hắn ta gầy gò đến mức kinh hãi.
Hắn ta dường như không nhận ra ta, chỉ hơi hé miệng, thốt lên một từ: “Ăn.”
Hắn ta muốn ăn cơm.
Lão thái giám nói, đừng nhìn dáng vẻ Triệu Triệt thế này nhưng thân thể hắn ta rất cứng cáp, mỗi ngày chỉ ăn một chén cám mà vẫn sống dai dẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuong-thuat-su/chuong-35.html.]
Trước kia có người muốn cướp cây trâm vàng quý giá ấy, Triệu Triệt đã đánh người đó gần chết.
“Đó là di vật của mẫu thân hắn, tự nhiên hắn rất trân quý.”
Ta tiến lại gần hai bước, vẫy tay về phía Triệu Triệt.
“Trẫm tới đây để báo tin cho ngươi, thúc thúc của ngươi đã chết, ngươi nên biết điều này.”
Hắn ta vẫn là dáng vẻ đó, ngơ ngác nhìn về phía chúng ta, hơi hé miệng: “Thúc thúc.”
“Thúc thúc ngươi thương ngươi. Nhiều năm qua, trẫm giữ lại mạng cho ngươi cũng vì nể mặt thúc thúc ngươi. Bây giờ thì tốt rồi, ngươi có thể đi. Đi thôi, đi theo ông ấy, nói một câu xin lỗi.”
Ta vẫy tay.
Bảy, tám người mang theo dải lụa trắng xông vào phòng hắn ta.
Bên trong vang lên tiếng giãy giụa dữ dội.
Tiền Thái Tử Triệu Triệt nghe tin Hiền Vương qua đời vì bệnh, bi thương tột cùng, thắt cổ tự vẫn tại Đông Cung.
Buổi chiều hôm ấy, hai, ba cung nữ tay cầm đèn lồng, đi dọc theo bậc thang xuống, lần lượt thắp sáng đèn đá các góc.
Các nàng nhìn thấy ta, liền đặt đèn xuống, quỳ xuống hành lễ.
Ta vội vàng bước qua, rồi đi thẳng đến Trường Ninh Cung.
Cửa cung đóng chặt.
Lý Huyền Ca nói hắn ta đang bệnh, không thể gặp mặt.
Ta đứng lặng ngoài cửa, đứng rất lâu, rất lâu sau mới quay lưng lại, tựa vào cửa, lặng lẽ nói chuyện với hắn ta.
"Lý Huyền Ca, Hiền Vương đi rồi, hắn nói hắn đã già. Chàng biết không? Trẫm cũng đã 39 tuổi, không còn mười năm để lãng phí cùng chàng nữa."
Ta ngửa mặt lên, nhìn vầng trăng rằm mờ nhạt trên cao, thở dài.
"Ta là người đã g.i.ế.c cha của chàng nhưng chính ông ấy đã ép mẫu thân ta đến chỗ mất mạng trước. Ta luôn công tư phân minh, ân oán rõ ràng, chưa từng giận lây sang chàng. Nếu chàng không muốn tiếp tục sống trong cung này, ta để chàng đi là được."
Cửa điện đột nhiên mở ra, ta ngã vào lòng Lý Huyền Ca.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt gặp ánh mắt hắn.
Hắn ta giữ chặt eo ta, lạnh lùng nhìn ta chăm chú, trong mắt tràn đầy oán hận.
"Minh Vấn Thu, nàng còn muốn gì từ ta nữa? Nói đi! Ngày đó muốn lệnh bài, sau đó là ngôi vị hoàng đế, quyền lực Bắc Cương, rồi đến mạng cha ta, nàng còn muốn gì? Nàng nói đi."
Ban đầu hắn ta bình tĩnh chất vấn, cảm xúc dần trở nên kích động, sau đó nước mắt trào ra, toàn thân run rẩy không thể kiềm chế. Hắn ta cắn môi, ôm chặt ta, vùi đầu vào bên cổ ta.
Giọng nói hắn ta nghẹn ngào, trầm thấp.
"Nàng nói đi, ta còn gì có thể cho nàng nữa?"
Lồng n.g.ự.c ta đau đớn.
Ta vòng tay ôm lấy hắn ta.
"Ở bên ta suốt đời này."