Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TƯỞNG TRÚC - C8

Cập nhật lúc: 2024-07-19 17:20:58
Lượt xem: 801

14.

 

Hôm nay tôi được thầy hướng dẫn đặc biệt gọi lên văn phòng.

 

Lâm Kinh là giáo sư tâm lý học tội phạm trẻ nhất của trường đại học A. 

 

Có vô số sinh viên muốn theo học, đoán chừng sẽ không có ai nghĩ rằng có một kẻ ngốc lại từ bỏ cơ hội đi du học cùng thầy ấy.

 

Tôi chính là kẻ ngốc đó.

 

"Tưởng Trúc, nếu em có yêu cầu gì, có thể hỏi tôi, tôi sẽ giải quyết chúng trong khả năng của mình."

 

"Thành tích tất cả các môn của em đều đạt A+, em nên biết rằng tôi vô cùng coi trọng em. Nhóm của tôi sẽ sớm đến Anh, các thủ tục có thể được bổ sung, đây là cơ hội cuối cùng của em."

 

Người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh khói dựa vào bàn.

 

Một lúc sau, thầy cau mày nói:

 

"Tôi nghe Tô Thần nói rằng em không muốn ra nước ngoài là vì chuyện tình cảm?"

 

...Tô Thần cái người này thật đúng là cái gì cũng có thể nói ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Nhưng rõ ràng, người nghiên cứu những tội phạm gi*t người phanh thây sẽ không giỏi nghiên cứu lý do tại sao đôi tình nhân trẻ lại cãi nhau.

 

Ngay khi tôi định mở miệng giải thích thì có người từ bên ngoài lao vào văn phòng.

 

"Tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng lỗ mãng như vậy."

 

Lâm Kinh cau mày nhìn Tô Thần đang thở dốc ở cửa.

 

"Anh...không, thầy, Tưởng Trúc, hãy đọc bài viết này đi." 

 

"Quy mô nhỏ, truyền ra trong trường học..."

 

Trường học có trang web để tỏ tình, tuy gọi là trang tỏ tình, nhưng nếu có tranh chấp giữa các sinh viên hoặc chửi bới ở xa thì cũng sẽ phát lên đó.

 

Nói một cách đơn giản thì đây là thánh địa ăn dưa, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ nhìn thấy tên mình ở trên đó.

 

"Chiếc bút của tôi đã bị mất ở phòng thí nghiệm tòa nhà Minh Đức vào chiều ngày hôm qua."

 

"Cây bút đó được một nhà vật lý nổi tiếng tặng cho ông nội tôi, và ông tôi đã để lại nó cho tôi. Nó không chỉ có giá trị đắt đỏ mà đối với tôi cũng vô cùng quan trọng.”

 

“Hệ thống giám sát của tòa nhà Minh Đức đã bị hỏng, nhưng khi chúng tôi kiểm tra hệ thống kiểm soát ra vào của phòng thí nghiệm, chúng tôi phát hiện ra rằng ngoài tôi và đàn anh, chỉ có một cô gái ở bên ngoài đã ở đây trong thời gian mất cây bút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuong-truc/c8.html.]

 

"Vì vậy, bạn học Tưởng Trúc, sinh viên lớp 20 chuyên ngành tâm lý học của khoa xã hội, hãy trả lại cây bút cho tôi càng sớm càng tốt."

 

Phía dưới bài đăng thậm chí còn đăng cả ảnh CMND của tôi lúc mới nhập học.

 

Trang web này mỗi ngày đều có hàng nghìn học sinh xem qua. Loại dưa chỉ mặt đặt tên này sớm đã lan rộng ở tất cả các lớp.

 

"À? Tưởng Trúc, tôi quen, cô ấy ở khoa của chúng tôi."

 

"Thật sao? Cô ấy như thế nào?"

 

"Rất có năng lực, bình thường cũng rất thoải mái và vui vẻ. Không nghĩ tới lại là một người như vậy ."

 

"Đúng vậy, tại sao một học sinh giỏi lại làm chuyện như vậy?"

 

"Dm, mọi người không biết đâu, cô ta chính là loại người không biết xấu hổ.”

 

“Nghe nói có mối quan hệ với nam thần khoa Vật lý, là kiểu bám chặt không buông ấy.”

 

"Này, không nên chỉ nghe từ một phía, phải không?"

 

"Sau lưng nói xấu người khác cũng không tốt lắm..."

 

"Trách người khác nói? Cô ta không làm chuyện này thì làm gì có tin đồn chứ?”

 

Quả thật, trong nháy mắt, tôi tức giận đến mức m.á.u dồn thẳng lên não.

 

Cái bút máy gì đó, tôi chưa từng thấy qua.

 

Người đăng bài nặc danh, nhưng tôi biết đó là Lâm Quả An, vị đàn em kia của Cố Thời Từ.

 

Tôi không biết là cô ta có thật sự nghĩ rằng tôi đã lấy trộm đồ của cô ta hay chỉ muốn hất nước bẩn lên người tôi.

 

Giây tiếp theo, điện thoại của giáo viên hướng dẫn cũng gọi tới.

 

"Tưởng Trúc, đến văn phòng của tôi một chút."

 

Tôi hít một hơi, chậm và sâu.

 

"Được, thưa thầy. Nhưng trước đó, em phải làm một việc nữa."

 

Tôi cúp máy, giơ tay và ấn 110.

 

 

Loading...