Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TUYẾT ĐẦU MÙA - Chương 16 - 17 - 18

Cập nhật lúc: 2024-04-30 20:07:38
Lượt xem: 4,962

16 

Lần cuối cùng gặp Thẩm Vô Độ. Là ở đoàn phim. 

Lúc đó, có thể là Minh Nghiên đã khiến Thẩm Vô Độ tức giận, khiến Thẩm Vô Độ không còn chống lưng cho cô ta nữa. 

Và tín hiệu này đủ để những người trước đây bị cô ta cướp mất tài nguyên trả lại gấp bội cho cô ta. 

Cuối cùng thì cũng đã phản tác dụng. 

Nhưng tôi không có thời gian quan tâm đến hoàn cảnh của người khác. 

Tôi rất bận. Bận an ủi Vu Văn Trác không thể về nước hãy nghiên cứu dự án thật tốt, bận quay phim điện ảnh và quảng cáo mới. 

Ồ đúng rồi. Đạo diễn Lưu lại một lần nữa tìm đến tôi. 

Sau lần đó, mặc dù tôi đã bị Thẩm Vô Độ trước mặt mọi người phủ nhận diễn xuất, khiến đạo diễn Lưu không vui, nhưng tôi vẫn tham gia buổi thử vai. 

Rất thuận lợi để vượt qua. 

Giống như Thẩm Vô Độ đã nói, tôi hoạt động trong ngành giải trí mười năm, diễn xuất và năng lực không cần nghi ngờ. 

Đạo diễn Lưu áy náy nói với tôi về sự coi thường ban đầu. 

Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không để tâm. Khi đi, anh ta lại nói thêm: 

"Thực ra, tuy rằng Thẩm Tổng đã giới thiệu Minh Nghiên, nhưng thực tế anh ta lại không để cô ta tham gia buổi thử vai, sau đó, anh ta mới nói với tôi rằng, anh ta chỉ đầu tư bộ phim này nếu cô tham gia. ""

Nhưng tôi nghĩ, cho dù không có anh ta, thì khi các nhà đầu tư khác biết được nữ chính là cô, thì cũng sẽ không từ chối đầu tư, dù sao diễn xuất của cô cũng khiến người ta phải kinh ngạc. 

"Tim tôi đập hẫng một nhịp, không ngờ trong đó còn có một câu chuyện như vậy. Nhưng giờ đã không còn quan trọng nữa. Cuối cùng, tôi chỉ cười. 

"Cảm ơn anh." 

17

Rời khỏi phim trường, trời đã về khuya, trời tờ mờ sáng, tôi mới phát hiện tuyết lại rơi. 

Lại thêm một mùa đông nữa rồi. 

Có vẻ như tôi rất có duyên với tuyết. 

Với Thẩm Vô Độ quen biết vào ngày tuyết đầu rơi, lại trong ngày tuyết đầu rơi sau bảy năm nói lời chia tay. 

Hệt như khoảnh khắc ấy, báo trước kết cục của tôi và anh ta. 

Kết thúc lạnh giá. 

Che phủ mọi đẹp đẽ trong quá khứ. 

Tôi lặng lẽ đứng trước cửa đợi xe. 

Và lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nói run rẩy—— "Hạ Dao." 

Quay lại nhìn. 

Là Thẩm Vô Độ. 

Anh ta đến bên tôi, im lặng rất lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Gần đây anh đã nghĩ rất nhiều, anh nhận ra mình thực sự đã sai." 

Tôi sửng sốt, quay lại nhìn anh ta. 

Mới phát hiện, trạng thái của anh ta rất tiều tụy. 

Quầng mắt thâm đen, trong mắt toàn là tơ máu, râu ria xồm xàm chưa cạo. 

Thật quá tiều tụy. 

Thậm chí trên người còn thoang thoảng mùi rượu. 

Tôi không để ý tránh xa ra một chút. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuyet-dau-mua/chuong-16-17-18.html.]

Thẩm Vô Độ để ý tới, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại cười khổ một tiếng, nói: 

"Em ở bên anh, không ham những thứ gì của anh, anh từng nghĩ em không thể rời xa anh, nếu không tại sao mỗi lần sau khi chia tay, chỉ cần anh dỗ dành, em sẽ mềm lòng, nhưng lại quên rằng em nguyện quay đầu lại là vì yêu anh, nhưng anh lại dẫm đạp lên tấm chân tình của em." 

Giọng điệu nghẹn ngào. 

Anh ta nói, Hạ Dao, anh xin lỗi. 

Anh ta còn nói: "Nếu có thể làm lại, anh sẽ không phụ lòng em." Nói đến đây, trong mắt anh ta mang theo vài phần hy vọng. 

Nhưng tôi lại muốn đích thân đập tan ảo tưởng mỏng như cánh ve này. 

Tôi nói với anh:

"Nếu được làm lại lần nữa, Thẩm Vô Độ, lúc anh gặp được em, anh cứ giả vờ không quen biết em là được."

Biểu cảm trên mặt anh trong khoảnh khắc trở nên trống rỗng, nhưng nước mắt lại nhanh hơn một bước rơi xuống.

Rơi xuống đất.

Trong chớp mắt đã hóa thành băng.

Tôi nhìn anh, nhưng lại nở nụ cười: "Em không muốn dây dưa với anh nữa."

Chỉ vài câu đơn giản.

Nhưng dường như đã đánh bại Thẩm Vô Độ, anh trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, giọng run rẩy gật đầu:

"Được."

Lúc lên xe, Thẩm Vô Độ vẫn đứng im tại chỗ.

Nhìn theo bóng xe tôi cho đến khi khuất xa.

Giống hệt như lúc tôi nói lời chia tay với anh vậy.

Nhưng dù là lần nào đi chăng nữa.

Tôi đều không hề ngoảnh đầu lại.

18

Xuống xe, đứng ở chân tòa nhà.

Tôi đột nhiên phát hiện bóng dáng quen thuộc đang đứng không xa.

Tim tôi đập thình thịch, sải những bước dài chạy tới chỗ anh.

Anh đón lấy tôi vào lòng.

Ngay lúc này, mặt trời cũng lên.

Ánh nắng ấm áp xua tan sự lạnh giá của những bông tuyết đầu mùa, cuốn bay bóng tối u ám.

Anh nói:

"Dao Dao, anh đã trở về."

Tôi ngước nhìn về phía đằng xa.

Ánh nắng chói chang rực rỡ.

Tuyết đầu mùa rơi xuống.

Nhưng tôi nghĩ, sau này những mùa đông tôi sẽ không còn giá lạnh nữa.

Bởi vì tôi đã nắm bắt được ánh bình minh.

Hoàn.

 

 

Loading...