UYỂN HOÀ - END
Cập nhật lúc: 2024-10-05 15:34:01
Lượt xem: 8,290
12
Lập công, cha ta được thăng hai cấp liên tiếp, đắc ý vênh váo.
Chu tẩu may một bộ đồ mới, còn được thưởng một chiếc áo khoác da.
Tiểu di nương hốt hoảng chạy đến tìm ta, vừa xoa n.g.ự.c vừa nói: “Tiểu thư, không xong rồi, vừa nãy ta nghe thấy hai lão già đó bàn nhau hãm hại tiểu thư ở ngoài cửa sổ.”
Hóa ra cha ta định gả ta cho một võ quan, gã đó vốn xuất thân là lưu manh côn đồ, vô tình kiếm được một khoản tiền, mua quan, trong nhà đã có bốn nàng thiếp.
Cha cười nói: “Nắm đ.ấ.m của võ tướng thì cứng thật, nhưng đại tiểu thư nhà ta từ trước đến nay luôn quá tự chủ. Nắm quyền trong nhà, ta đường đường là cha mà phải nhìn sắc mặt con bé. Nếu là nhà bình thường, làm sao trị nổi, đến lúc đó mất mặt chẳng phải là ta sao.”
Chu tẩu nói: “Thân phận cũng quá thấp kém, hôm trước nhà họ Phó không phải còn phái người đến thăm hỏi ngài sao, sao không kết thông gia với nhà đó, tiểu thư gả vào đó vẻ vang, chẳng phải ngài càng thêm nở mày nở mặt sao?”
Cha ta lạnh lùng nói: “Nếu gả vào nhà quyền quý, nó lại càng chèn ép ta đến chết, còn phải tốn một khoản hồi môn, ta không nỡ. Bây giờ tên võ tướng kia nguyện ý bỏ ra hai ngàn lượng bạc làm sính lễ, đó là lợi ích rõ ràng, ngươi không phải chê cái giường này chật chội sao? Đuổi nó đi, ta mua cho ngươi cái giường lớn bằng gỗ hoàng hoa lê.”
Hai người hăng say bàn tán, rồi lại lăn vào nhau.
Tiểu di nương tức giận mắng hai lão già đó c.h.ế.t không yên lành, ta vỗ về bà ấy, cười nói: “Không đáng đâu, đừng tức giận hại thân.”
Sáng sớm hôm sau, cha ta bày ra vẻ uy nghiêm, nói đã định cho ta một mối hôn sự.
Ta cụp mắt xuống, cung kính nói: “Tùy cha quyết định.”
Hắn lại ngẩn người ra.
Chiều tối, Lai Vượng trở về. Chu tẩu chỉ ngây người một lúc, rồi cười tươi ra đón hắn phủi bụi, còn kéo hắn vào bếp ăn cơm.
Cha gọi ta vào thư phòng, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Uyển Hòa, mẹ con mất đã hơn mười năm rồi, trước kia chúng ta cũng là vợ chồng hoà thuận. Con xem ta bây giờ cô đơn lẻ loi, mẹ con ở dưới suối vàng biết được, chắc sẽ đau lòng lắm.”
Ta không hiểu: “Không phải đã cưới tiểu di nương về rồi sao?”
Hắn bực bội, chỉ vào chân mình gào lên: “Con xem giày tất của ta xộc xệch thế này, bảo bà ta may cho ta đôi giày, may hai tháng rồi, mà mới chỉ có mỗi đế giày, rồi lại nhìn hoa văn con thêu trên người, đại tiểu thư, ta cưới di nương này cho con hay cho ta vậy?”
Ta thấy buồn cười, hỏi hắn: "Vậy cha muốn làm thế nào?"
Cha ta ấp úng một hồi, mới nói rõ đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra hắn muốn cưới vợ khác cho Lai Vượng, sắp xếp cho đôi vợ chồng về quê quản lý ruộng vườn, nhưng lời này phải có người nói rõ với Lai Vượng, từ trước đến nay, đại tiểu thư luôn có uy tín, nếu đại tiểu thư khuyên giải, Lai Vượng sẽ được nở mày nở mặt, tám phần mười sẽ đồng ý.
Ta do dự một lúc, mới nói: "Vậy cha đợi con ở thư phòng tối nay, được hay không con sẽ đến báo với cha."
Đêm đó, trăng mờ gió lớn.
Trong thư phòng Trần phủ, vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Khi hạ nhân chạy đến, Trần lão gia đang lăn lộn trên đất, bụng bị rạch một đường dài, ruột và m.á.u chảy lênh láng.
Không ai dám tiến lên, đại tiểu thư nghe tiếng chạy đến, chỉ nhìn một cái đã ngất xỉu.
Trần lão gia lăn lộn, kêu gào, đến lúc trời sáng dần dần tắt thở.
Những đồ vật giá trị trong thư phòng bị cướp sạch, Chu tẩu và Lai Vượng, gia nhân trong nhà, không thấy bóng dáng.
Quan phủ dán cáo thị truy nã hai người, mấy ngày sau ở sông hộ thành vớt được một t.h.i t.h.ể nữ bị ngâm nước đến biến dạng, nhưng Lai Vượng vẫn bặt vô âm tín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/uyen-hoa/end.html.]
Ta bán đi nhà cửa, dẫn theo Tô di nương và những người hầu còn lại, đưa linh cữu về quê.
Có lẽ tấm lòng hiếu thảo đã cảm động trời xanh, dọc đường gập ghềnh, hài cốt trong quan tài vậy mà không hề bốc mùi.
13
Trở về quê nhà, ta dẫn Thanh Liên và những người khác mở lại cửa hàng, không lâu sau còn mở thêm xưởng dệt.
Họ cầu xin ta dạy chữ, như vậy khi ghi nhớ mọi thứ sẽ tiện hơn là chỉ dùng đầu óc.
Nhưng ta vừa phải quản sổ sách, vừa phải giao tiếp với các vị phu nhân tiểu thư, không thể nào rảnh rang, sau khi suy nghĩ, ta viết một tờ thông báo đưa cho Song Hỷ, bảo nàng khi ra ngoài mua thức ăn thì dán ở đầu đường.
Song Hỷ xách giỏ đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã quay lại, cười toe toét kéo theo một nam tử trẻ tuổi, vừa chạy vừa kêu: "Thầy đến rồi, thầy đến rồi."
Nàng chỉ lo vui mừng, kéo tay áo tiểu công tử đến mức sắp rách.
Tiểu công tử bất đắc dĩ nhìn nàng, cũng mỉm cười.
Năm đó khi còn ở Kiều phủ, Song Hỷ tám tuổi bị bệnh nặng, quản gia đã sai người khiêng nàng ra cửa sau, chuẩn bị đưa đến trang trại để trút hơi thở cuối cùng, là tiểu công tử từ bên ngoài dẫn theo một vị đại phu quen biết về, chữa khỏi bệnh cho nàng.
Từ đó, Song Hỷ nhìn cậu ấy như nhìn cha ruột vậy.
Cuối cùng nàng cũng buông tay, tha thiết nhìn ta, như muốn cầu xin ta giữ tiểu công tử lại.
Ta cũng mỉm cười, kiếp trước ta quen thuộc tiểu công tử hơn kiếp này.
Khi đó, ta thường xuyên thay lão thái quân đưa đồ cho cậu ấy, thứ tốt gì lão nhân gia cũng đều nghĩ đến cháu trai. Cậu ấy luôn cung kính gọi ta là tỷ tỷ, còn ôn hòa hỏi han ta lão thái quân ngủ có ngon không, ăn uống thế nào.
Sau đó, lão thái quân sai cậu ấy đưa ta về Trần phủ, tiểu công tử vừa nghe đã hiểu, cố ý thuê thêm người khiêng kiệu, chọn đường vắng vẻ mà đi, đến cửa thì chia tay, còn hành lễ với ta, nói một câu: "Tiểu thư bảo trọng."
Là đang nhắc nhở ta quên đi quá khứ.
Đó là chút ấm áp cuối cùng ta nhận được ở kiếp trước.
Tiếng đọc sách bắt đầu vang lên ở sân sau, tiểu công tử bất kể mưa gió, đều đúng giờ đến dạy học.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tết Trung thu, Tết Nguyên Đán, cậu ấy đều đến đón cùng chúng ta.
Đầu xuân, tiểu công tử xin nghỉ phép, mọi người lo lắng mấy ngày, đang định phái người đi thăm hỏi, thì bà mối đã đến cửa, thay tiểu công tử đến cầu hôn Trần tiểu thư.
Sau khi thành thân, tiểu công tử bán đi sản nghiệp tổ tiên, giúp ta mở rộng xưởng dệt.
Chúng ta thuê thêm nhiều nữ công, trong đó có quả phụ bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà, không có kế sinh nhai, cũng có con gái nhà nghèo.
Về sau còn nhận nuôi thêm vài đứa trẻ bị bỏ rơi ngoài đường.
Không biết nói xưởng dệt thành nơi nào cho phải, có lẽ là một chiếc thuyền nhỏ, vá víu, không thể độ được chúng sinh.
Nhưng, có thể cứu thêm được một người, cũng là tốt rồi.
Hết