UYỂN NƯƠNG - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-09-26 15:56:42
Lượt xem: 466
1
Tạ Hoàng hậu triệu tập quần thần và các phi tần đến xem, ép ta nhảy một điệu Vũ điệu của họ Triệu.
Ta bị ép mặc y phục vũ nữ, phơi bày vòng eo thon thả trước mắt bao người, không ít tiếng thở dốc của các đại thần ngày càng nặng nề.
Tạ Hoàng hậu lại vẫn giữ vẻ đoan trang, cao cao tại thượng, mỉm cười nói: "Triệu Quý nhân, hôm nay mọi người đều đến vì Vũ điệu lòng bàn tay của ngươi, sao còn chưa bắt đầu?"
Trong ngoài hoàng cung đều đồn đại, Triệu Quý nhân xuất thân hèn mọn, trước kia dựa vào việc ra vào kỹ viện nhảy múa kiếm tiền sống qua ngày.
Hoàng hậu cố ý làm nhục ta.
Ta ngẩng đầu lên.
Tạ Hoàng hậu sững người, trong mắt ta không có chút khuất nhục nào, chỉ bình tĩnh đáp: "Nương nương, thiếp không thể nhảy múa."
Lập tức có phi tần đứng ra bênh vực Tạ Hoàng hậu, hắt rượu vào mặt ta, quát lớn: "Triệu thị, ngươi dám cãi lời Nương nương sao?"
Rượu chảy xuống, cay xót mi mắt.
Ta vén váy lên, để lộ vết sẹo chằng chịt trên chân, toàn bộ là vết bỏng do lửa thiêu, ngay cả đi lại cũng đau. Nhưng ta không nhớ được chúng từ đâu mà có, mỗi ngày ta đều quên đi một chuyện.
Sau này, ta mới phát hiện ra, những chuyện ta quên đi, đều liên quan đến Bệ hạ.
Ta cảm thấy, chỉ một chút nữa thôi, ta sẽ hoàn toàn quên mất Bệ hạ.
Tâm trạng Tạ Hoàng hậu lại rõ ràng tốt lên, cong môi cười: "Chắc là chuyện bị vây hãm ở U Châu năm đó, khi ấy Bệ hạ chỉ lo cho Bản cung, không chú ý đến ngươi."
Chuyện bị vây hãm ở U Châu là giai thoại đẹp về tình yêu của Đế - Hậu hiện nay.
Bệ hạ vì cứu Hoàng hậu bị quân địch vây hãm ở U Châu, biết rõ là kế ly gián nhưng vẫn chỉ dẫn theo thân binh vội vàng đi cứu người. Gần như đơn thương độc mã, thâm tình như biển cả.
Hóa ra, trong giai thoại đẹp đẽ ấy, ta lại bị loạn quân thiêu hỏng đôi chân.
Ta quỳ xuống vái lạy, nhỏ giọng nói: "Đế - Hậu tình thâm, tuổi trẻ vợ chồng, về già làm bạn, thiếp không hề oán trách."
Lời nói dỗ dành khiến Tạ Hoàng hậu vui vẻ ra mặt.
2
Tạ Hoàng hậu xuất thân từ thế gia vọng tộc Tạ thị, tính tình rộng lượng, vậy mà lại nhiều lần gây khó dễ cho ta.
Bởi vì ta và Bệ hạ mới là vợ chồng thuở hàn vi thực sự. Dù không có cưới hỏi đàng hoàng, sau này bị xem là dan díu, Bệ hạ cũng không thừa nhận.
Cuối thời tiền triều, thế gia thao túng chính sự, hào cường cát cứ, dân chúng lầm than.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/uyen-nuong/chuong-1.html.]
Ta dựa vào mảnh ruộng ít ỏi cha để lại miễn cưỡng sống qua ngày, cứu sống một thiếu niên sắp ch.ết, chàng nói chàng tên Vân Nô.
Chàng trở thành A Lương của ta. A Lương có đôi mắt phượng lạnh lùng, nhưng khi nhìn ta lại rất dịu dàng, chàng dạy ta viết chữ, trừng trị kẻ hầu xấc xược, chàng cái gì cũng biết, hàng xóm đều ghen tị ta lấy được người chồng tốt.
Sau này ta mới biết, chàng không phải tên Vân Nô, chàng là hoàng tôn Lưu Lương của tiên đế tiền triều, là con cháu dòng dõi hoàng tộc chân chính. Vô số tiểu thư khuê các ở Lạc Dương ái mộ chàng, ngay cả khi có tin đồn Lưu Lương đã ch.ết nhiều năm, đích nữ Tạ Doanh của Tạ gia cũng không chịu gả cho ai.
Sau đó Lưu Lương chiêu binh mãi mã, phất cờ khởi nghĩa tranh giành thiên hạ, để ta ở lại Âm huyện chờ chàng.
Ta đợi được ngày A Lương lên ngôi hoàng đế, nhưng lại không có hồi âm.
Ta chỉ là một cô gái đơn độc, dẫn theo mấy người hầu già yếu, tự mình lặn lội ngàn dặm đến Lạc Dương, suýt ch.ết trên đường.
Vậy mà lại tận mắt chứng kiến Lưu Lương sắc phong đích nữ Tạ Doanh của Tạ gia làm Hoàng hậu, cả kinh thành đều đổ ra đường xem.
Lúc đó ta đã nghĩ gì, ta tự hỏi.
Ta không còn A Lương nữa rồi.
Nếu lúc đầu Lưu Lương nói cho ta biết, chàng đã có thanh mai trúc mã, đã có người trong lòng muốn cưới về làm vợ, ta sẽ không gả cho chàng, nhưng ta vẫn sẽ cứu chàng.
Nhưng hắn đã không làm vậy. A Lương phụ ta.
3
Mưa xuân tí tách, trước khi ngủ thị nữ giúp ta bôi thuốc. Lúc Lưu Lương mới khởi nghĩa ở Âm huyện, ta đã cùng chàng chịu đựng rất nhiều khổ cực, để lại không ít bệnh căn.
Buổi tối ta ăn hơi nhiều, cơn buồn ngủ ập đến.
Thị nữ bèn thả màn xuống, nhẹ nhàng nói: "Quý nhân, người quên cũng tốt."
Thị nữ bên cạnh ta chỉ có một người, tên A Nhược. Nàng biết ta mỗi ngày đều đang quên đi những chuyện đã xảy ra. Ta không còn hận Lưu Lương, ta không còn khóc lóc nữa.
Ta không nhớ những đau khổ và tủi nhục mà mình từng phải chịu, từng bị phạt quỳ, từng bị bỏ rơi, từng được hứa hẹn.
Ta chỉ nhớ Vân Nô.
Ta ngủ thiếp đi. Trong mơ, ta trở về căn nhà nhỏ ở Âm huyện, cây cối um tùm xào xạc.
Ta tức giận đẩy cửa ra, chàng trai áo trắng ngồi đọc sách bên bàn đá khẽ nhướng đôi mắt phượng, quay đầu lại. Ta vốn định làm nũng, nhưng lại bất ngờ bật khóc: "A Lương, thiếp bị ủy khuất lớn lắm!"
Chàng ôm ta vào lòng, kiên nhẫn dỗ dành tiểu nương tử, vuốt ve lưng ta: "Uyển Nương, ai bắt nạt nàng? Ta đi gi.ết hắn."
Giọng nói dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa hàn ý, không hề giả dối.
Ta rất dễ dỗ, nhanh chóng nín khóc. Ngẩng đầu vui vẻ nhìn chàng, lại phát hiện, rõ ràng chàng ở ngay trước mắt, nhưng ta lại không thể nhìn rõ dung mạo của A Lương.