Vả Mặt Bà Mẹ Nịnh Nọt Và Cô Giáo Ham Vật Chất - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-18 12:05:30
Lượt xem: 387
7
Trong phòng y tế, con gái tôi đầu quấn băng gạc, đứng cô độc ở một góc, rưng rưng nước mắt, vẻ mặt sợ sệt.
Mọi người đều vây quanh một cậu bé mập mạp, hỏi han ân cần, đặc biệt là cô Lý rất nhiệt tình, nếu không phải cậu bé mập đang khóc lóc ôm tay người phụ nữ gọi mẹ, tôi còn tưởng cô ta mới là mẹ của cậu bé.
"Con bé này không được dạy dỗ gì cả! Hung dữ như vậy, cắn tay con trai tôi đến chảy máu."
"Là bạn ấy đánh con trước." Con gái tôi uất ức cắn môi giải thích.
"Mày im miệng!" Cô Lý đẩy con gái tôi một cái, "Đồ con hư! Đúng là vùng núi hẻo lánh toàn dân trí thấp kém, mày cũng giống mẹ mày, không phải thứ tốt đẹp gì!"
Khi tôi đến, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Tôi lập tức lao đến, ôm con gái vào lòng.
"Bảo bối, con bị thương ở đâu? Để mẹ xem nào."
Nhìn thấy băng gạc trên đầu con bé, tôi thật sự sợ hãi.
"Bị thương ở đầu, sao không đưa con bé đi bệnh viện kiểm tra?"
"Làm gì có yếu ớt như vậy, cô tưởng con gái cô là tiểu thư con nhà giàu à?"
Mẹ Trần Việt khịt mũi: "Vừa hay cô đến rồi, đưa con trai tôi đi kiểm tra đi, tay bị con gái cô cắn chảy m.á.u rồi, lỡ như có virus gì thì sao."
8
Tôi không có tâm trạng tranh cãi với họ, trước tiên đưa con gái đi kiểm tra.
May mắn thay, trán chỉ bị va vào góc bàn, da ngoài bị thương, không ảnh hưởng đến não.
Tôi mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi con gái chuyện gì đã xảy ra.
Con gái tôi vừa nhìn thấy tôi liền òa khóc: "Là Trần Việt bắt nạt con trước. Bạn ấy cứ giật tóc con, mắng con. Hôm nay con muốn đi vệ sinh, bạn ấy đẩy con một cái, con đập đầu vào bàn."
Con gái tôi càng nói càng tủi thân, nấc lên từng tiếng, "Bạn ấy còn muốn giật tóc con, con mới cắn bạn ấy. Mẹ ơi, con không cố ý cắn bạn ấy đâu, cô giáo mắng con là con hư, hu hu hu."
Tim tôi như tan nát, sao họ có thể bắt nạt con tôi như vậy chứ.
"Bảo bối, con không làm sai, là cô giáo sai. Con cắn là đúng, ai bắt nạt con, con phải đánh trả lại. Bảo bối của chúng ta là anh hùng nhỏ."
"Cô xem cô ta nói gì kìa? Không trách con bé như con ch.ó cắn người, hóa ra là do người mẹ hoang dã như vậy."
Mẹ Trần Việt kéo cậu bé mập đứng ở cửa, chỉ vào tôi mắng nhiếc.
"Tôi nói gì sai? Con trai cô nhiều chuyện, con gái tôi tự vệ thì có vấn đề gì?"
Mẹ Trần Việt trừng mắt: "Tay con trai tôi bị cắn chảy m.á.u rồi!"
"Thì sao? Vết thương nhỏ đó lát nữa là khỏi rồi. Tôi còn chưa tính sổ với các người chuyện con gái tôi bị thương ở đầu đâu đấy? Cô mặt dày thật đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-ba-me-ninh-not-va-co-giao-ham-vat-chat/3.html.]
Cô Lý đứng bên cạnh bênh vực: "Đó là lỗi của con gái cô, một bàn tay không thể vỗ nên tiếng, sao những đứa trẻ khác không sao, chỉ có con gái cô bị bắt nạt? Sao cô không tự xem lại bản thân mình đi."
"Đúng vậy, đúng vậy, đúng là mẹ nào con nấy. Nhà nghèo thì đừng cố chen vào trường quý tộc. Con trai tôi gặp phải con bé nhà cô đúng là xui xẻo. Từ nhỏ đến lớn nó chưa từng bị thương bao giờ. Tôi nói cho cô biết, chuyện này không đơn giản đâu, cô phải bồi thường tiền thuốc men, tiền tổn thất tinh thần cho con trai tôi!"
9
Tôi thật sự tức đến bật cười: "Được, vậy thì ra tòa gặp nhau, hy vọng đến lúc đó cô đừng hối hận."
"Tôi nói cho cô biết, bố Trần Việt là luật sư hàng đầu của văn phòng luật sư Ngự Đô, kiện cáo với anh ấy, cô đợi mà hối hận đi."
"Ngự Đô? Luật sư nào?"
Đó chẳng phải là văn phòng luật sư của tôi sao? Thật là... trùng hợp.
"Trần Hạo Dân! Cô sợ rồi chứ gì?" Mẹ Trần Việt cười lớn, "Bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi, nhưng nếu bây giờ cô quỳ xuống xin lỗi con trai tôi, có lẽ tôi sẽ xem xét cho cô bồi thường ít hơn một chút."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi cười: "Người nên hối hận, là cô mới đúng."
"Hừ, chồng tôi đang trên đường đến rồi! Xem cô còn mạnh miệng được bao lâu."
Vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt cô ta, khi Trần Hạo Dân xuất hiện, cô ta lập tức chạy đến mách lẻo.
"Chồng ơi, chính là cô ta, con gái cô ta đánh con trai chúng ta bị thương, còn không chịu xin lỗi!"
Nhưng cảnh tượng cô ta mong đợi đã không xảy ra, bởi vì sau khi nhìn thấy tôi đang ôm con gái, Trần Hạo Dân mặt mày tái mét.
Anh ta gần như run rẩy đi đến trước mặt tôi, cung kính cúi đầu.
"Sếp, sếp, sao sếp lại ở đây?"
10
Trong nháy mắt, sắc mặt cô Lý và mẹ Trần Việt đều thay đổi.
"Sếp? Chồng ơi, anh nói gì vậy, đừng nhận nhầm người. Cô ta chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi."
Mẹ Trần Việt vẫn không tin, đưa tay kéo chồng mình.
"Cô im miệng, sếp của văn phòng luật sư chúng ta, sao tôi có thể nhận nhầm được." Trần Hạo Dân mồ hôi trên trán túa ra, cẩn thận quan sát sắc mặt tôi.
"Sếp của các anh là phụ nữ? Sao có thể chứ? Cô ta..." Mẹ Trần Việt nhất thời cũng luống cuống tay chân.
"Cô đừng nói nữa!" Trần Hạo Dân quát bảo cô ta im miệng, sau đó lại nịnh nọt xin lỗi tôi.
"Sếp, chuyện này, vợ tôi tính tình hay om sòm. Thật sự xin lỗi, tôi xin lỗi sếp, sếp đại nhân đại lượng, đừng chấp cô ấy."
"Trần Hạo Dân, anh đã học luật rồi đấy. Anh nói xem, con gái tôi bị con trai anh đánh bị thương trước, sau đó mới cắn tay con trai anh. Anh có năng lực gì mà có thể kiện tôi đến khuynh gia bại sản, bắt tôi bồi thường cho vết thương nhỏ sắp lành trên tay con trai anh?"
Tôi tức đến bật cười, "Tôi không ngờ rằng bây giờ luật pháp lại do anh định đoạt, văn phòng luật sư của chúng tôi sao có thể xứng với nhân tài như anh chứ?"