VẢ MẶT CÔ CHỦ NHIỆM HÁM TIỀN - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-25 20:52:59
Lượt xem: 62
5.
Hiệu trưởng là một người khéo léo, sau khi nghe tôi trình bày, ông ta luôn giữ một nụ cười trên môi.
“Mẹ của Trang Hân Nghiên, tôi rất hiểu cảm giác của chị. Tôi sẽ nói chuyện với cô Lý về vấn đề này.”
Tôi giữ thái độ kiên quyết: “Tôi hy vọng cô ấy có thể xin lỗi con gái tôi ngay bây giờ và đưa tôi trở lại nhóm chat phụ huynh.”
Đối với một đứa trẻ nhỏ như vậy, việc giáo viên vô cớ sỉ nhục và trừng phạt, thậm chí còn để bạn bè xa lánh sẽ rất tổn thương lòng tự trọng con. Tôi không thể để con mình chịu thiệt, xem như chưa có chuyện gì xảy ra được.
Khi cô Lý vừa bước vào, cô ta đã khinh thường lườm một cái, còn trừng mắt nhìn con gái tôi.
Con bé cúi đầu, ấm ức nép vào sau lưng tôi.
“Xin lỗi? Tôi dựa vào đâu mà phải xin lỗi, giáo viên phê bình học sinh là lẽ đương nhiên! Chị là phụ huynh mà sao vô lý thế nhỉ?”
“Cô Lý, sự việc từ đầu đến cuối cô cũng rõ rồi, tôi không muốn nhắc lại lần nữa. Tôi có căn cứ để nghi ngờ rằng hành động đó của cô nhằm trả thù chuyện riêng, cụ thể là vụ quà sinh nhật.”
Cô Lý lập tức nổi giận đến đỏ bừng cả mặt: “Chị đừng có nói bậy, nếu không tôi sẽ kiện chị tội vu khống đấy!”
“Vu khống? Vậy Ngày Nhà Giáo vừa rồi cô có từ chối không nhận quà à?”
Thấy cô ta định phản bác, tôi liền đưa ra bằng chứng.
Sau khi mẹ Trần Việt tặng quà, để thu tiền, cô ta đã đăng hình ảnh và video trong nhóm, điều này đã trở thành bằng chứng rõ ràng nhất lúc này.
“Điều luật cấm giáo viên nhận quà tặng từ học sinh và phụ huynh quy định rất rõ, ‘nghiêm cấm giáo viên nhận quà dưới bất kỳ hình thức nào’. Cô Lý, tôi không muốn làm lớn chuyện, nhưng cô cũng đừng được đà lấn tới.”
Cuối cùng, cô Lý không còn hống hách nữa, ánh mắt xuất hiện sự lo lắng.
6.
Hiệu trưởng khéo léo bước ra hòa giải: “Cô Lý còn trẻ, lại luôn rất tận tâm với học sinh, hai bên không cần phải như vậy. Tiểu Lý, sao không mau thêm mẹ của Trang Hân Nghiên vào lại nhóm đi.”
“Cô Lý nhất định phải xin lỗi con gái tôi.”
Cô Lý cúi đầu, tôi thoáng thấy sự oán hận thoáng qua trong ánh mắt, nhưng cô ta vẫn cúi người, nắm tay con gái tôi.
“Trang Hân Nghiên, cô xin lỗi con. Nào, chúng ta về lớp học thôi.”
Mấy ngày sau đó không có chuyện gì xảy ra, nhưng con gái tôi về nhà vẫn có chút buồn bã.
“Các bạn không ai chịu chơi với con nữa. Lúc ăn cũng chỉ có mỗi con ngồi một mình thôi.” Đôi mắt con bé ấm ức long lanh nước mắt, “Mẹ ơi, con đã làm sai điều gì ạ?”
Tôi vừa đau lòng vừa tức giận. Tôi có thể khiến cô Lý xin lỗi con gái, nhưng những đứa trẻ khác lại không hiểu rõ nguộn ngành sự việc, về điều này, tôi không thể kiểm soát.
“Con yêu, con không làm gì sai cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-co-chu-nhiem-ham-tien/chuong-2.html.]
Tôi cố nghĩ cách giúp con cải thiện quan hệ với các bạn cùng lớp, nếu vẫn không được thì sẽ chuyển trường cho con.
Nhưng không ngờ, ngay ngày hôm sau lại xảy ra chuyện.
Con gái gọi điện cho tôi trong tiếng nức nở: “Mẹ ơi, mẹ đến đón con đi, con chảy m.á.u rồi, đau lắm, hu hu hu!”
Tôi sợ hãi, lập tức lái xe đến trường học.
7.
Trong phòng y tế, con gái tôi đầu quấn băng, đứng cô đơn trong góc, mặt đầy nước mắt rụt rè nhìn xung quanh.
Những người khác đều vây quanh một cậu bé mập mạp, hỏi han ân cần, đặc biệt nhiệt tình nhất chính là cô Lý, nếu không phải cậu bé mập mạp đang khóc lóc ôm lấy cánh tay của một người phụ nữ gọi mẹ, tôi còn tưởng cô Lý mới là mẹ của nó cơ.
“Cái con nhỏ không có giáo dục này! Sao lại dã man như vậy, dám cắn tay con trai tôi.”
“Là cậu ta đánh con trước mà.” Con gái tôi tủi thân cắn môi giải thích.
“Im miệng!” Cô Lý đẩy con gái tôi một cái, “Con nhỏ xấu xa này! Quả nhiên có thể sinh ra đứa ác độc như mày, mẹ mày cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”
Khi tôi đến nơi, vừa vặn chứng kiến cảnh tượng này.
Tôi lập tức lao đến, ôm chầm con gái vào lòng.
“Con yêu, con bị thương ở đâu? Để mẹ xem nào.”
Nhìn thấy băng quấn trên đầu con bé, tôi sợ c.h.ế.t khiếp.
“Con bé bị thương ở đầu, rất nguy hiểm, sao mấy người không đưa con bé đến bệnh viện để kiểm tra?”
“Có gì mà phải làm quá lên như vậy, chị nghĩ con chị là tiểu thư đài các à?”
Mẹ của cậu bé mập mạp hừ lạnh một tiếng: “Chị đến cũng đúng lúc đấy, mau đưa con trai tôi đi kiểm tra đi, cánh tay bị con gái chị cắn chảy m.á.u rồi, lỡ mà nhiễm vi khuẩn gì đó thì sao.”
8.
Tôi không có tâm trạng tranh cãi với họ, vội đưa con gái đi kiểm tra.
May mắn thay vết thương trên trán chỉ là vết trầy xước do va vào góc bàn, không ảnh hưởng đến não bộ bên trong.
Khi đó, tôi mới thở phào nhẹ nhõm và hỏi con gái đã xảy ra chuyện gì.
Con bé vừa nhìn thấy tôi đã tủi thân khóc nức nở: “Là Trần Việt bắt nạt con trước. Cậu ta cứ giật tóc, chửi bới con. Hôm nay khi con đứng dậy đi vệ sinh, cậu ta bất ngờ lao tới đẩy mạnh làm con đập đầu vào bàn.”
Con bé càng nói càng tủi thân, không ngừng nấc lên, “Cậu ta còn định giật tóc tiếp, con mới cắn lại cậu ta. Mẹ ơi, con không phải cố ý cắn trả, nhưng mà cô giáo lại mắng con là đứa trẻ hư đốn, hu hu.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tim tôi như bị ai bóp chặt, sao họ lại có thể đồng loạt bắt nạt một đứa trẻ đến như vậy chứ.
“Con yêu, con không làm sai. Chính cô giáo mới là người sai. Con cắn lại là đúng, ai bắt nạt con, con phải đáp trả họ. Con gái của mẹ là một nữ siêu anh hùng nhỏ cơ mà.”