VẢ MẶT CÔ CHỦ NHIỆM HÁM TIỀN - Chương 6 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-10-25 20:54:29
Lượt xem: 121
Cô ta bị chửi đến mức phải khóa tài khoản, nhưng cô giáo Lý thì vẫn cứng đầu, thậm chí dám yêu cầu kết nối livestream với chúng tôi.
“Tôi không nói dối! Bạn trai tôi mới là thiếu gia của nhà họ Nhạc! Các người là đồ giả mạo!”
Tôi thật sự buồn cười, điều gì đã khiến cô ta có can đảm tin chắc rằng người mà cô ta quen biết mới là thật cơ chứ.
“Đồ giả mạo?”
Nhạc Quân nhướng mày, kéo tôi cùng ra mở cửa phòng, bên ngoài là tất cả nhân viên của Nhạc thị, đồng loạt hô to “Tổng giám đốc Nhạc!”
Cô giáo Lý đứng sững, bắt đầu hơi hoảng loạn: “Sao có thể như vậy được? Để tôi gọi điện cho anh ấy đã, anh ấy nói... mình là thiếu gia nhà họ Nhạc cơ mà.”
“Không phải gọi nữa.”
Trợ lý của Nhạc Quân dẫn theo một người đàn ông mặt mày tái nhợt đến, trong tay anh ta là chiếc điện thoại đang liên tục reo lên.
19.
“Anh Nhạc.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Khóe miệng của cô giáo Lý vừa mới nhếch lên thì đã lập tức đông cứng lại.
Vì người đàn ông đó đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Nhạc Quân.
“Thiếu gia, tôi sai rồi. Tôi... tôi thực sự chỉ là một phút hồ đồ mà thôi.” Người đàn ông run rẩy, “Tôi chỉ lừa gạt phụ nữ thôi, ngoài việc đó ra thì không làm gì khác cả.”
“Đồng Lợi, mẹ anh làm giúp việc ở nhà chúng tôi nhiều năm, luôn rất tận tụy, vì vậy bà ấy đã dẫn anh đến ở cùng. Ba mẹ tôi đối xử với anh rất tốt, đã đủ tử tế rồi. Nhưng anh vẫn không biết đủ, mạo danh tên tôi, bôi nhọ danh tiếng của tôi. Đã như vậy công việc tài xế của anh cũng không cần làm nữa, hôm nay lập tức xử lý thủ tục nghỉ việc đi.”
Nhạc Quân lạnh lùng nhìn anh ta, chỉ vào camera.
“Tiện thể, giải thích rõ ràng với bạn gái của anh, đừng có tiếp tục bôi nhọ gia đình tôi nữa.”
Sắc mặt của cô giáo Lý đã tái mét, cả người hoàn toàn sụp đổ: “Anh dám lừa tôi! Đồ lừa đảo khốn kiếp!”
“Tiện nhân, cmm, nếu không phải tại mày làm ầm ĩ mọi chuyện thì tao đâu có ra nông nỗi này!”
Hai người họ cứ thế chửi bới qua màn hình, nếu đối diện trực tiếp chắc chắn đã lao vào đánh nhau rồi.
Mọi chuyện đã sáng tỏ gần hết, chúng tôi tắt livestream.
Cô giáo Lý và mẹ của Trần Việt đã trở thành trò cười khắp mạng xã hội, như những con chuột chạy qua phố, dù có giả vờ xin lỗi nhưng cư dân mạng không hề tha thứ.
Họ không chỉ công khai địa chỉ của hai người mà còn rất “tận tâm” gửi cho họ những vòng hoa và nhiều thứ “tốt đẹp” khác.
20.
Nhạc Quân đã đuổi việc tên tài xế, cũng đưa mẹ anh ta về quê để dưỡng già.
Chúng tôi đã tìm được một trường học tốt hơn cho con gái, con bé ở môi trường mới rõ ràng vui vẻ hơn nhiều, điều này khiến chúng tôi cũng yên tâm phần nào.
Không lâu sau, tôi nghe được tin tức về mẹ của Trần Việt từ những phụ huynh khác.
Hồi đó khi cô ta gây rối trên mạng, Trần Hạo Dân không hề hay biết, sau khi mọi chuyện vỡ lở, với tư cách là một luật sư, anh ta đương nhiên hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cả hai đã cãi nhau rất to.
Vì sự bốc đồng của mẹ Trần Việt, gia đình họ bị quấy rầy khắp nơi, không ai muốn nhận hai người vào làm.
Cuối cùng, Trần Hạo Dân không thể chịu nổi nữa, đã đánh cô ta một trận rồi cả hai liền ly hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-co-chu-nhiem-ham-tien/chuong-6-hoan.html.]
Trần Hạo Dân dẫn theo con trai chuyển đến một thành phố khác sinh sống.
“Mẹ Trần Việt đúng là thảm mà, cũng không biết con trai cô ta đi đâu rồi, cô ta đi khắp nơi tìm người hỏi thăm thông tin về con trai. Ôi, ngày trước đắc ý bao nhiêu, giờ tôi thấy cô ta đang rửa bát thuê ở nhà hàng, còn bị ông chủ mắng mỏ, thật là thảm.”
Về phần cô giáo Lý, sau khi danh tiếng bị hủy hoại, cô ta không còn chỗ dung thân, đành buông xuôi trở thành một streamer “vùng xám”(*).
(*) Streamer chuyên làm về nội dung nhạy cảm hoặc gây tranh cãi. Tất cả những streamer này đều có nội dung vi phạm pháp luật, bất hợp pháp.
Chỉ trong vòng một năm, văn phòng luật sư nhận được một vụ kiện liên quan đến cô ta.
Hóa ra, cô ta hẹn hò cùng lúc với nhiều “đại ca” đứng top về lượt xem trong các buổi livestream. Sau khi bị phát hiện, một đại ca đã tạt nước sôi vào mặt cô ta, khiến khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn.
Người ủy thác vụ kiện chính là gia đình của đại ca đó, nhưng tôi không đồng ý nhận.
Bất kỳ chuyện gì liên quan đến người phụ nữ này, tôi đều không muốn dính dáng tới nữa, cứ để mặc cô ta tự sinh tự diệt.
Ngoại truyện
Sau khi Hân Nghiên tốt nghiệp Tiểu học, tôi và ba nó đã cùng đưa con bé đi du lịch mừng lễ tốt nghiệp.
Khi chúng tôi đang ở bên ngoài khu du lịch, tình cờ gặp một người bán quà lưu niệm nhỏ.
Khi đang lựa đồ với con gái thì đột nhiên có ai đó va vào tôi, cúi xuống nhìn mới phát hiện ví tiền của mình đã bị móc mất.
“Có trộm!”
Chồng tôi tinh mắt phát hiện một bóng dáng đang chạy vụt đi, lập tức đuổi theo.
Sau một hồi hỗn loạn, tên trộm bị giữ lại và áp giải đến trước mặt chúng tôi, hóa ra đó chỉ là một đứa trẻ.
“Trả ví lại cho cô này, đừng bắt con trai tôi!”
Một người phụ nữ bày sạp bán hàng lao tới, xô đẩy mọi người ra và bảo vệ đứa trẻ.
Sao hai người này trông quen quá.
“Mẹ, hình như đó là Trần Việt.”
Tôi nhìn kỹ lại, quả nhiên là người quen.
“Các người đều là người lớn rồi, tính toán gì với đứa nhỏ chứ. Nó chỉ đùa nghịch thôi, ví trả lại cho các người là được rồi.”
Mẹ của Trần Việt trông già nua hơn rất nhiều, dáng vẻ tiều tụy, chắc chắn cô ta đã nhận ra chúng tôi, nhưng không dám nhìn thẳng, suốt buổi chỉ cúi gằm mặt xuống.
“Thằng bé này quen thói trộm cắp rồi, mấy hôm trước nó cũng lấy trộm đồ của người khác, ỷ vào tuổi còn nhỏ nên không phải chịu trách nhiệm pháp lý, nhưng cũng không thể tiếp tục mặc kệ cho nó làm loạn như vậy được.”
“Câm miệng, liên quan gì đến mày! Không phải là ba của thằng bé chẳng ra gì sao, tao một mình nuôi con dễ dàng lắm chắc? Chúng mày nói gì chẳng được!”
Mẹ của Trần Việt vừa mắng chửi vừa gào khóc, Trần Việt bỗng đẩy cô ta ra rồi bỏ chạy mất hút.
“Bây giờ làm sao? Chúng ta có báo cảnh sát không?” Chồng tôi hỏi.
“Thôi bỏ đi, theo độ tuổi của nó bây giờ thì sẽ không bị xử phạt. Chỉ có thể giáo dục tư tưởng thôi, nhìn bộ dạng của nó chắc cũng chẳng có tác dụng gì, đừng mất thời gian nữa.”
Tôi kéo chồng và con gái rời đi, không màng đến ánh mắt phức tạp sau lưng.
Tuổi nhỏ có thể là cái cớ nhất thời, nhưng con người rồi sẽ lớn lên, đến lúc đó, xã hội và pháp luật tự nhiên sẽ dạy cho nó cách làm người mà thôi.
(Hoàn toàn văn)