Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-09-25 20:37:46
Lượt xem: 33
Anh cố tình đến vào lúc sắp tan làm, sau khi làm xong việc còn có thể cùng Diệp Anh về nhà.
Sau khi các quản lý cấp cao khác rời đi, trong lúc chờ Diệp Anh rảnh rỗi, Chu Tắc Hủ mở WeChat.
Hứa Phương Trì và anh luôn nằm trong danh sách bạn bè của nhau, anh lướt chưa được mấy cái đã thấy bài đăng cảm nghĩ về buổi công chiếu phim mà Hứa Phương Trì đăng vào nửa đêm qua, một bài viết dài lê thê cùng bốn bức ảnh.
Trước buổi công chiếu phim, anh đã nhận được điện thoại của Hứa Phương Trì, mời anh tham dự. Cho dù Hứa Phương Trì không so đo chuyện anh đánh anh ta, thì anh cũng chẳng có hứng thú đến cổ vũ, nên đã lạnh lùng từ chối.
Anh không để tâm chuyện này, cũng không nhớ buổi công chiếu là vào hôm qua. Lướt qua dòng chữ dài dòng của Hứa Phương Trì, định lướt tiếp thì đột nhiên dừng lại ở một bức ảnh.
Chu Tắc Hủ phóng to bức ảnh, thấy Diệp Anh đang đứng cạnh Hứa Phương Trì, tay còn ôm một bó hoa to, trên người mặc bộ đồ hôm qua đi ăn lẩu.
Chu Tắc Hủ hít sâu một hơi, đặt điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế, đưa tay lên xoa huyệt thái dương, đè nén cơn giận bỗng nhiên bốc lên.
Bình tĩnh lại một lúc, anh lại cầm điện thoại lên, mở ứng dụng video ngắn, tìm kiếm phim "Hồng Nguyệt".
Tài khoản chính thức của bộ phim đã đăng tải không ít video ngắn về buổi công chiếu tối qua. Chu Tắc Hủ lướt xem từng cái một, chưa được mấy cái đã thấy Diệp Anh, ống kính ghi lại lời giới thiệu của người dẫn chương trình, và cảnh cô đứng trên sân khấu, nhận hoa từ Hứa Phương Trì, cùng câu nói của Hứa Phương Trì: "Người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi."
Video chưa kết thúc, Chu Tắc Hủ đột nhiên đặt mạnh điện thoại xuống bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Chu Tắc Hủ không nói gì.
Ổ khóa cửa bị vặn, Diệp Anh đẩy cửa bước vào, nhìn vào trong.
Cô còn tưởng Chu Tắc Hủ có việc gấp nên đã đi trước, lúc này lại thấy anh vẫn đang ngồi yên trên ghế, còn nhắm mắt.
Chẳng lẽ ngủ rồi? Vừa nghĩ đến đây, Chu Tắc Hủ đã mở mắt ra, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Khoảnh khắc ấy, Diệp Anh cảm thấy ánh mắt của anh như một lưỡi d.a.o sắc bén vừa được rút ra khỏi vỏ.
Cô bỗng nhiên căng thẳng, lạnh sống lưng.
Lấy lại tinh thần, Diệp Anh cầm tài liệu bước đến, đặt lên bàn làm việc, nói với giọng điệu công việc: "Chu tổng, bây giờ anh rảnh, xem qua phương án hình ảnh của Oanh Ca được không ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/chuong-132.html.]
Chu Tắc Hủ ngồi dậy, tùy tiện lật xem vài cái, lạnh nhạt nói: "Hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn tăng ca, xem sau vậy."
Nói xong, anh đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc, bước ra ngoài.
"..." Diệp Anh ngơ ngác.
Chu Tắc Hủ đi ra khỏi văn phòng, hai tay đút túi quần, quay đầu nhìn Diệp Anh đang đứng ngây người tại chỗ, hơi ngẩng cằm: "Tan làm rồi, còn không về nhà sao?"
"Ồ..." Diệp Anh bước theo.
Diệp Anh đi sát theo sau Chu Tắc Hủ, đến bên cạnh xe của anh, ngồi vào ghế phụ.
Trên đường đi, Chu Tắc Hủ không nói một lời. Diệp Anh cũng không nói gì, không muốn chọc giận anh.
Xe chạy vào sân biệt thự rồi dừng lại, hai người lần lượt xuống xe.
Dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn đồ ăn trong bếp, chỉ chờ họ về là bắt đầu nấu. Nghe thấy tiếng xe, dì ra cổng đón, cười nói: "Tiên sinh, phu nhân đã về rồi, tôi đi xào rau đây."
Chu Tắc Hủ sắc mặt lạnh nhạt, khi đi qua cổng, buông một câu: "Không cần chuẩn bị phần của tôi."
Dì giúp việc khó hiểu nhìn Diệp Anh, Diệp Anh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô đi theo sau Chu Tắc Hủ hỏi: "Anh không ăn cơm sao? Hay là chiều nay đã ăn gì rồi, bây giờ không đói? Hay là chúng ta ăn muộn một chút cũng được."
"Tâm trạng không tốt, không nuốt nổi." Chu Tắc Hủ không quay đầu lại, sải bước chân dài lên lầu.
Diệp Anh nhìn bóng lưng lạnh lùng cao ngất của anh, đầu óc trống rỗng.
"Phu nhân, vậy tôi chỉ nấu cơm cho mình cô thôi sao?" Dì giúp việc hỏi.
Diệp Anh nghĩ ngợi một lúc, nói: "Thôi, không cần nấu nữa, dì về nghỉ ngơi đi."
Chu Tắc Hủ buồn đến mức không ăn cơm nổi, cô một mình ăn ngon lành thì không ổn.
Mãi cho đến khi trời tối, người trên lầu vẫn không có động tĩnh gì.