Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-09-10 16:53:08
Lượt xem: 25
Ngô Hiểu Lê dọn dẹp tủ đầu giường thì thấy cốc nước và thuốc hạ sốt, còn có nhiệt kế thủy ngân, s.ú.n.g đo nhiệt độ, thuận miệng cảm thán: “Dụng cụ của em cũng đầy đủ đấy.”
Diệp Anh cầm lấy s.ú.n.g đo nhiệt độ, nhìn trái nhìn phải, đưa ra kết luận: “Đây không phải của em.”
“Không phải của em, chẳng lẽ nhà em còn có ông Bụt à?” Ngô Hiểu Lê cười nói.
“…” Diệp Anh không ngừng lục lọi ký ức tối qua trong đầu, hiện lên vài đoạn rời rạc liên quan đến Chu Tắc Hủ.
Chu Tắc Hủ? Anh ta, đã đến đây?
Diệp Anh liên tục nhớ lại những đoạn rời rạc đó.
Cô nhớ rõ trong nhà không có thuốc hạ sốt và s.ú.n.g đo nhiệt độ, cô cầm lấy điện thoại, mở ứng dụng đặt đồ ăn, xem lại lịch sử đơn hàng của mình, cũng không hề mua những thứ này.
Diệp Anh ôm ga trải giường và bộ đồ ngủ thay ra, ném vào máy giặt, cô không ngừng tự ám thị với bản thân, bộ đồ ngủ nhất định là tự cô thay, cô không hề có chút ký ức nào về việc Chu Tắc Hủ thay đồ ngủ cho cô.
Cô nhớ rõ, tối qua hình như cô đã mở cửa một lần, đối phương nói đến đưa thuốc cho cô…
Còn mơ hồ nhớ anh ta đo nhiệt độ cho cô, cho cô uống thuốc…
Cho dù Chu Tắc Hủ có lòng tốt đến đưa thuốc, cho cô uống thuốc, cũng không đến mức đặc biệt thay đồ cho cô.
Đúng vậy, người thay đồ nhất định không phải anh ta.
Chuyện này hoàn toàn không hợp lý.
Diệp Anh kiên định gật đầu, cảm giác xấu hổ và lúng túng lan tràn khắp cơ thể cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/chuong-49.html.]
Đến giờ ăn trưa, Ngô Hiểu Lê đưa Diệp Anh đến trung tâm thương mại ăn cơm. Khi ra khỏi cửa, Diệp Anh tiện tay cầm lấy áo khoác vest của Chu Tắc Hủ, định mang xuống tiệm giặt khô dưới lầu.
Ngô Hiểu Lê nhìn chiếc áo khoác có chất liệu cực kỳ tốt với vẻ nghi ngờ, “Áo của ai thế?”
Cô ấy đưa tay nhận lấy, nhìn thấy logo thương hiệu cao cấp nổi tiếng ở chỗ khuất bên trong áo, vẻ mặt chán ghét nói: “Chậc? Không phải của Hứa Phương Trì chứ? Nếu là của anh ta, chị khuyên em nên treo lên mạng bán đi, còn giặt khô cái gì.”
“Áo của Chu Tắc Hủ.” Diệp Anh nhấn nút thang máy, đáp.
“Wow~” Ngô Hiểu Lê lập tức thay đổi sắc mặt, đưa tay vuốt nhẹ lên chiếc áo, mỉm cười nói: “Hóa ra là của Chu công tử, vậy thì phải giữ gìn cẩn thận. Nhưng mà, sao áo của anh ta lại ở chỗ em?”
Vào thang máy, chỉ có hai người họ, Diệp Anh mới kể lại đầu đuôi câu chuyện tối qua. Tất nhiên, cô đã lược bỏ đoạn Chu Tắc Hủ đến đưa thuốc cho cô.
Sau đó, mãi đến khi hai người ngồi vào bàn ăn ở nhà hàng, Ngô Hiểu Lê vẫn đang hăng say mắng nhiếc Hứa Phương Trì.
Vì muốn bồi bổ sức khỏe cho Diệp Anh, nên đã chọn một quán cháo. Cháo kê khoai mỡ thanh đạm được bưng lên, Diệp Anh múc một bát nhỏ đưa cho Ngô Hiểu Lê, “Chị bớt giận đi, đừng chấp người như vậy.”
“Nếu chị là em, chị phải xách d.a.o đến tận nhà anh ta.” Ngô Hiểu Lê tức giận nói, “Đưa điện thoại cho chị dùng chút, chị phải mắng anh ta một trận trên WeChat mới được.”
Ngô Hiểu Lê chưa từng kết bạn WeChat với Hứa Phương Trì, một mặt là để tránh hiểu lầm, mặt khác là quan hệ của anh ta và Diệp Anh vẫn luôn mập mờ, với tư cách là bạn thân của nữ chính, cô ấy không muốn tỏ ra quá nhiệt tình.
“Em đã chặn anh ta rồi.” Diệp Anh nói.
“Được, dứt khoát lắm, tốt!” Ngô Hiểu Lê giơ ngón tay cái với Diệp Anh, còn chưa kịp hạ tay xuống thì lại nhớ ra điều gì đó, bèn nói: “Khoan đã, anh ta còn nợ em một khoản tiền lớn đấy, em chặn anh ta rồi thì đòi nợ kiểu gì?”
“…Hay là thế này, trước tiên em đừng xé rách mặt, lấy được tiền rồi tính sau.” Ngô Hiểu Lê thay đổi thái độ hùng hổ ban nãy, ngay cả giọng điệu cũng dịu dàng hơn, so với số tiền lớn như vậy, cô ấy đột nhiên cảm thấy những chuyện yêu hận tình thù kia đều chẳng còn quan trọng nữa.
Diệp Anh bình tĩnh nói: “Chuyện này chị không cần lo, em có giấy nợ do chính tay anh ta viết, còn có cả lịch sử chuyển khoản trước đó. Cùng lắm thì nhờ đến pháp luật. Hiện tại sự nghiệp của anh ta đang trên đà phát triển, không thể nào làm kẻ xù nợ để hủy hoại danh tiếng của mình.”
Ngô Hiểu Lê thở phào nhẹ nhõm gật đầu, “Cũng đúng.”