Vả Mặt Tra Nam - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-03-25 01:19:44
Lượt xem: 9,102
17.
Sáng hôm sau, Cố Diên tới mở cửa.
Khóe miệng cậu ấy bị thương, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào mặt tôi.
Đôi mắt cậu ấy trong suốt, giọng nói không che giấu niềm tự hào: "Tôi đá.nh ngang tay với anh ta."
Tôi bị đá.nh thức, dụi mắt ngồi dậy: "Ồ, cậu đã đá.nh nhau thật à?"
Má.u ở vết thương trên môi cậu ấy đã đông lại, trông qua có chút đáng thương.
Tôi sờ mặt cậu ấy nhìn hồi lâu rồi lo lắng nói:
"Cậu đúng là ngốc. Hôm nay nhất định Cố thiếu sẽ kéo một đám bạn tới, dáng vẻ này của cậu sẽ là trò cười trong mắt họ."
"Cậu trúng kế rồi!"
Cánh tay thon dài của Cố Diên đặt ở mép giường, đôi mắt hồ ly hẹp dài cong cong.
Tay kia của cậu ấy khoác lên vai tôi, lắc mạnh: "Tôi không sợ, sao chị không khen tôi? Hãy khen tôi đi!"
"Bọn họ đều nói từ nhỏ Cố Diên Đình đã rất giỏi đá.nh nhau, tôi không phải đối thủ của anh trai."
"Nhưng hôm qua gần như tôi đã đá.nh bại anh ta, tôi rất giỏi phải không?"
Mái tóc của Cố Diên bóng mượt, trông giống như một con hồ ly lông xù.
Tôi không kìm được, đưa tay ra, từ từ tiến lại gần đầu cậu ấy, thích thú xoa.
Rồi mỉm cười khen ngợi: "Tuyệt vời, cậu là người giỏi nhất!"
Cố Diên hoàn toàn không nhúc nhích, còn ngoan ngoãn cọ vào tay tôi.
Đột nhiên, cậu ấy áp trán mình vào trán tôi.
Chúng tôi cách nhau rất gần.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy, chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào mê hồn đến thế.
Yết hầu Cố Diên cử động lên xuống, giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi muốn hôn.
Ngoài cửa vang lên tiếng hét.
"Đồ con hoang! Mày đang làm cái gì vậy!"
18.
Cố Diên Đình cầm lấy bình hoa trang trí ném về phía Cố nhị thiếu gia.
Người này cũng không né, mà để bình hoa đập lên người mình vỡ thành từng mảnh.
Cố Diên Đình thấy cậu ấy bình tĩnh, càng tức giận.
Hắn xông lại kéo Cố Diên lên, cảnh báo: "Tránh xa người của tao ra, đời tao ghét nhất là người khác chạm vào đồ của mình."
"Còn nữa, cháu gái cưng của Tống gia ở dưới lầu."
"Chuyến đi ngày hôm nay tốt nhất mày đừng làm tao mất mặt."
Ánh mắt Cố Diên khẽ động: "Đầu tiên cô ấy không phải là đồ vật, tiếp theo, cô ấy cũng không phải của anh."
Trán Cố đại thiếu gia nổi gân xanh, chưa kịp ch.ửi r.ủa thì giọng của ba Cố từ dưới lầu đột nhiên vọng lên.
Ông gọi Cố Diên Đình đi đón Tống đại tiểu thư.
Cố Diên Đình đành phải bỏ chúng tôi lại, một mình xuống lầu tiếp khách.
Tôi hỏi Cố Diên: "Người này rất quan trọng à?"
Cố Diên đứng lên, cũng không quan để ý, hờ hững đáp:
"Ừ, là con cháu của gia đình giàu thuộc hàng danh gia rất quyền lực. Các thế hệ trước đều là nhân vật lớn."
Cố Diên vươn tay về phía tôi: "Đợi lát nữa tôi và chị cùng nhau xuống."
Thay quần áo xong đi xuống phòng khách, tôi và cậu ấy trốn ở trong góc ăn điểm tâm.
Ngày xưa tôi bị cô lập một mình, nhưng bây giờ đã có bạn đồng hành.
Lấy Cố Diên Đình làm trung tâm, một vòng người vây quanh hắn.
Cố Diên Đình mặc một bộ vest màu đen, cử chỉ lịch thiệp.
Không nhìn ra nhân cách bị thần kinh kia chút nào.
Bên trái Cố Diên Đình là tập hợp của các thiếu gia đến từ các gia đình khác nhau.
Tất cả cùng nhau khen ngợi nữ chính của ngày hôm nay - Tống tiểu thư.
Các thiếu gia đẹp trai diện những bộ cánh được đặt may riêng không có trên thị trường.
Tôi kiễng chân lên, cố gắng xuyên qua đám người nhìn thoáng qua cô gái trẻ ngồi giữa đám đông.
"Chị làm như vậy không thể nhìn thấy được, để tôi giúp chị nhé."
Cố Diên thấy tôi tò mò nên ngồi xổm xuống bế tôi lên.
Cuối cùng thì tôi cũng đã nhìn thấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-tra-nam/chuong-11.html.]
Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, giản dị lại thanh lịch.
Khuôn mặt mang vẻ đẹp cổ điển phương Đông của những người phụ nữ xưa.
Tôi không biết diễn tả chiếc váy kia như thế nào.
Tóm lại, rõ ràng trông rất bình thường, nhưng tinh xảo đến mức mỗi một chi tiết đều tôn lên ưu thế của chủ nhân.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Trong nhóm trang phục lòe loẹt, chiếc váy trắng thanh lịch này nổi bật và trở thành tiêu điểm bắt mắt nhất.
"Wow, đúng là một đại tiểu thư, cao sang quý phái." Tôi thở dài.
Bởi vì cậu ấy cao hơn người khác nửa cái đầu, nên tôi cũng lộ ra, không che giấu ánh mắt ngưỡng mộ.
Tống tiểu thư cảm nhận được, quay đầu nhìn về phía tôi.
Cô ấy hơi nheo mắt khẽ cười, gật đầu với tôi.
Trái tim tôi gần như tan chảy.
Ôi!!! cô ấy… cô ấy cũng khá thú vị đấy!
Theo tầm nhìn của Minh Châu, mọi người ở bên cạnh liền chú ý đến bên này.
Phần lớn họ đều là anh em tốt của Cố Diên Đình, khi nhìn thấy chúng tôi, trong mắt đều hiện lên vẻ khinh thường.
Có người thì thầm: "Đây là đứa con riêng kia, khó trách hắn không biết phép tắc."
"Hắn mặc loại áo sơ mi denim rẻ tiền gì vậy? Trên mặt có vết thương, cười chế.t tôi rồi, thật là xấu hổ.”
"Cô gái đó là ai, bạn gái của đứa con riêng kia?"
"Không phải, hình như là tình nhân Cố thiếu chơi chán..."
"Hèn gì chơi được với nhau, toàn thứ đồ hạ đẳng."
Bọn họ lặng lẽ rời mắt, giống như trước mắt không có gì đáng chú ý, như không tồn tại.
Cố Diên Đình liếc nhìn chúng tôi, sắc mặt hiện lên sự tức giận.
Rõ ràng là chê chúng tôi làm mất mặt.
Hắn cúi đầu cười nói: "Cô Tống, đó là họ hàng xa của tôi, bị thất học, hôm nay tốt nhất không nên cho họ theo, kẻo làm ảnh hướng đến tâm trạng của cô Tống."
Đại tiểu thư ngước mắt lên nhìn tôi, lại nói: "Không sao, trông khá dễ thương."
"Tôi không thích những gì quá nguyên tắc, vốn dĩ chỉ là một cuộc gặp gỡ đồng trang lứa, đừng biến nó thành cuộc thanh tra của lãnh đạo, sẽ mất vui."
Cô ấy đưa bàn tay như ngọc ra hiệu cho tôi: “Mau đến đây, nhanh lên, đừng đứng xa quá.”
Tôi và Cố Diên nhìn nhau, có chút “thụ sủng nhược kinh”.
Tôi đi hai ba bước về phía trước, còn túm lấy Cố Diên.
Vẻ mặt Cố Diên Đình âm trầm, bởi vì có sự có mặt của đại tiểu thư nên hắn mới nhịn không phát tát.
19.
Tuy Cố Diên Đình nóng tính.
Nhưng nhiều năm rèn luyện đã giúp hắn xử lý mọi việc khá chín chắn.
Về ăn uống, vui chơi thì không ai rành hơn Cố thiếu.
Tôi và Cố Diên được xếp ngồi cuối chiếc xe sang trọng.
Mọi người đều cười đùa, ăn tráng miệng và trò chuyện, chỉ có chúng tôi bị cô lập.
Bắt nạt chúng tôi đã trở thành thói quen cố hữu, khiến họ vui vẻ.
Cố Diên ngồi đối diện với tôi, bộ dạng uể oải, thỉnh thoảng nhặt đồ ăn vặt ném vào miệng.
Tôi cầm tiền làm việc cho người khác, nhưng Cố Diên thì không.
Bị coi thường, xúc phạm mà không có lý do, là một chuyện rất khó chịu.
Tôi chọc vào tay cậu ấy, an ủi: "Đừng để ý tới lời họ nói."
"Tôi thấy quần áo của cậu rất ổn, vừa lịch sự, còn rất đẹp trai."
Cố Diên thoáng sửng sốt, tháo tai nghe ra.
Cậu ấy cầm tai nghe xích lại gần tôi: "Chị nói cái gì, tôi không nghe thấy."
Lúc đó tôi mới nhận ra anh chàng này đang đeo tai nghe.
Mái tóc mềm mại cọ vào mũi tôi.
Kiểu như đang chấn áp tâm lý.
Tôi đẩy con hồ ly nhỏ này ra, bĩu môi: "Không có gì, lại mắc bị bệnh nghề nghiệp ấy mà, mặc kệ tôi."
Một ánh mắt sắc bén từ xa phóng lại, tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Cố Diên Đình vẻ mặt u ám.
Rõ ràng đang khó chịu với hành vi thân mật của chúng tôi.
Một linh cảm xấu chợt loé lên.
Mức độ tức giận của hắn sắp đạt đến đỉnh điểm chuẩn bị bùng phát.