Vả Mặt Tra Nam - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-03-25 01:09:27
Lượt xem: 11,569
3.
Hoàn cảnh nhà tôi không tốt như Cố Diên Đình, bận rộn xong chuyện của hắn lại tiếp tục quay về tăng ca.
Đêm khuya, Cố Diên Đình giống như phát điên gọi điện thoại cho tôi.
Điện thoại rung mạnh đến mức suýt rơi.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe máy, phía bên kia rất tức giận.
"Tiêu Cẩm Duyệt! Em đang làm cái gì vậy?"
"Em muốn chia tay có phải không, dám không nghe điện thoại của anh!"
Tôi đỡ trán, chứng hưng cảm* của vị đại thiếu gia này lại tái phát.
*Tâm trạng cực kỳ hưng phấn và dễ bị kích động thường liên quan đến rối loạn lưỡng cực. Là một dạng triệu chứng của bệnh tâm thần.
Tôi nhẹ nhàng an ủi: "Xin lỗi, em đang làm việc."
Cố Diên Đình vẫn tức giận như cũ: "Công việc rách nát đó của em có ích lợi gì, trở về phục vụ anh một tháng đủ cho em tiêu cả đời."
"Bảo bối, anh hy vọng em sáng suốt."
Tôi cụp mắt xuống, chỉ có đêm dài cô đơn hắn mới nhớ đến mình.
Đôi khi tôi không hiểu.
Cố Diên Đình rõ ràng rất ghét tôi, nhưng chưa bao giờ đuổi tôi đi.
Đến nỗi là phải liên lạc với nhau hàng ngày, nếu mất liên lạc hắn sẽ phát điên.
Tôi đã từng tự ái, nhưng mỗi khi như vậy, hắn lại cho một bài học nhớ đời.
Cố gia thường tổ chức tiệc rư.ợu, khách mời tới không giàu thì quý, từ trước đến nay không cho phép tôi đi vào.
Lần đầu tiên trong lịch sử, Cố Diên Đình bảo tôi bưng rư.ợu.
Có lẽ đã quen với việc được tôi hầu hạ, dùng rất thuận tay, trong suốt buổi tiệc hắn coi tôi như người hầu.
Các cô gái đều mặc những bộ lễ phục sang trọng cùng Cố Diên Đình trò chuyện rất vui vẻ.
Đối mặt với những cô gái cùng đẳng cấp, hắn cư xử như một quý ông, rộng lượng và đứng đắn.
Nghe những lời nói hài hước của hắn, tôi cúi đầu thấp hơn.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Ly rư.ợu của Lý tiểu thư đã thấy đáy, cô ta liếc nhìn tôi nói: “Phiền cô rót cho tôi một ly nữa được chứ?”
Cố Diên Đình nghe thấy.
Hắn không có hành động gì, giống như mặc định thân phận của tôi.
Tôi ngoan ngoãn rót rư.ơu rồi lặng lẽ đứng sang một bên.
Có chút hụt hẫng.
Thực ra, tôi không phải là người ham hư vinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-tra-nam/chuong-2.html.]
Chỉ là tôi nghĩ ít nhất chúng tôi cũng là bạn bè thôi.
Nhưng bây giờ xem ra trong mắt hắn tôi thực sự chỉ là người hầu mà thôi.
Thật may mắn, tôi sắp rời đi.
4.
Từ nhỏ Cố Diên Đình đã được bồi dưỡng, năng lực cực kỳ xuất chúng.
Công ty nhỏ mà ba hắn giao cho, dưới sự điều hành của hắn đã phát triển đạt tới quy mô khổng lồ.
Trong giai đoạn đầu, lợi nhuận từ các dự án mà hắn đầu tư đã tăng đáng kể, hắn vui vẻ mua một chiếc xe mới về khoe với tôi.
Tôi đang tưới hoa trong mảnh vườn nhỏ của mình.
Vị đại thiếu gia này lái xe mới chạy quanh sân vài vòng trực tiếp nghiền nát tất cả hoa.
Hắn bật đèn xe, tiếng động cơ gầm lên như tiếng dã thú gào thét.
"Thế nào, xe của anh có đẹp không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào những bông hoa bị d.ập nát trên mặt đất, cảm thấy rất tức giận.
Cố Diên Đình luôn như vậy, không quan tâm tới bất cứ ai, trong mắt chỉ có bản thân!
Tôi nghĩ rằng, khi chứng trầm cảm của hắn dần dần giảm bớt, ít nhất chúng tôi có thể hòa hợp với nhau.
Đáng tiếc hắn giỏi nhất là làm người khác thất vọng.
Quên đi, tôi nhịn...
Tôi buộc mình mỉm cười: "Thật tuyệt, em chưa từng nhìn thấy bao giờ."
Cố Diên Đình ngoắc ngoắc ngón tay, giống như chọc mèo con: "Lên đây, anh chở em đi dạo."
Tôi lau sạch bùn đất dính trên tay, chuẩn bị lên.
Cố Diên Đình nhìn thấy hình ảnh đó, bĩu môi, bỗng nhiên nói: "Quên đi, đừng làm bẩn xe của anh."
Tôi ngây ngốc.
Sự khinh miệt và dè bỉu trong mắt hắn đâ.m xuyên qua tim tôi.
Chiếc xe thể thao phóng đi, tôi gọi điện cho mẹ hắn.
"Dì, bệnh của Cố thiếu đã khá hơn nhiều, con từ chức được không?"
Bà có chút khó xử, nói với tôi: "Tiêu Tiêu, sắp đến sinh nhật Diên Đình rồi, con đón sinh nhật với nó xong mới rời đi được không?"
"Đến lúc đó dì sẽ sắp xếp ổn thoả, nói với nó là con đã xuất ngoại."
Tôi thở dài.
Làm người tốt làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.
Là giống như vậy.