Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vả Mặt Tra Nam - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-03-25 01:12:24
Lượt xem: 11,668

10.

"Tiểu Tiêu! Đừng ngủ nữa, dậy xem náo nhiệt!"

Sáng sớm, tôi còn đang nằm trong giường, dì hàng xóm kéo tôi dậy.

Tôi dụi dụi mắt: "Ôi chao, mới 8 giờ mà dì, xem náo nhiệt cái gì, con muốn ngủ…”

Dì hàng xóm dùng tay đẩy tôi, đưa một bức ảnh ra: "Đám người ông Lý nói có một người đàn ông rất đẹp trai ở toà nhà bên cạnh, dẫn theo hơn trăm vệ sĩ, tìm người khắp ngóc ngách!"

"Hình như là vợ cậu ấy ôm tiề.n bỏ trốn theo người đàn ông khác, đứa con cũng không phải của cậu ta, bây giờ cậu ta đến tr.ả thù!"

"Con xem ảnh chụp của cậu ấy đi, đẹp trai không?"

Tôi mơ màng nhìn một cái, kinh ngạc bật dậy.

...

Cố Diên Đình, sao anh có thể quá đáng như vậy!

Tôi cảnh giác, kéo chăn lên: "Bọn họ lục soát đến đâu rồi?"

Dì hàng xóm nhìn vào nhóm chat: "Ồ, đã đến tòa nhà bên cạnh, còn 10 phút nữa là..."

"Diễm, Tiểu Tiêu con đi đâu?"

Tôi không quay đầu lại, hét lên: "Con chạy trốn đây!"

Hiệu suất của đám người đó rất cao.

Vừa xuống lầu, tôi đã nhìn thấy một nhóm người ở đằng xa.

Tiếng động cơ của xe thể thao vang lên bên tai.

Thật trùng hợp, cửa sổ ô tô được hạ xuống, tôi và Cố Diên Đình bốn mắt nhìn nhau.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ánh mắt Cố thiếu như có tia lửa, cả người phát ra khí thế cuồ.ng bạ.o.

Tôi đổ mồ hôi lạnh, bỏ chạy.

Chạy như điê.n qua hai con phố, trốn vào cửa hàng chữa lành nhà mình.

Tôi lao vào phòng điều hành phía trong cùng, khoá trái cửa lại.

Từ xa nghe tiếng Cố Diên Đình đá văng cửa ngoài.

Giọng hắn đầy tức giận, kèm theo tiếng đồ vật vỡ.

"Tiêu Cẩm Duyệt, m.ẹ kiế.p em ra đây cho anh, nếu không 3 phút nữa anh đập nát cửa hàng nhỏ này của em!"

Tôi ngồi xổm trong góc, bỗng thấy rất sợ hãi.

Lần trước Cố Diên Đình tức giận, đối phương phải nằm viện mấy tháng.

Cơ thể nhỏ bé này của tôi....

Tôi chưa kịp phản ứng, Cố Diên Đình đã đá cửa vào.

Khoá cửa yếu ớt bị gãy ngay lập tức.

Hắn hùng hổ đi về phía tôi.

Tôi ôm đầu rồi từ từ ngước mắt lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-tra-nam/chuong-5.html.]

Cố Diên Đình nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đỏ ngầu, giống như đã hai ngày hắn không ngủ.

Hắn nắm lấy cánh tay tôi kéo lên, lực mạnh đến nỗi tôi không thoát được.

Cố Diên Đình đẩy tôi vào góc tường, hạ thấp giọng cảnh cáo: "Sao? Chơi anh xong rồi bỏ trốn?"

"Em rất trâu bò nha Tiêu Cẩm Duyệt, không ai điều tra được tin tức của em. Hacker em mời rất giỏi, đổi cả IP nước ngoài, muốn anh mãi mãi không thể quên em?"

"Trốn, em trốn nữa đi!"

Cố Diên Đình vặn cằm tôi, tôi không thể nhúc nhích.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, sự kiên nhẫn gần như cạn kiệt: "M.ẹ kiế.p nói chuyện, câm rồi à?"

Tôi không dám nói gì.

Cố Diên Đình nhướng mày, đè xuống hôn tôi.

Khi môi hắn sắp chạm vào, tôi chợt nhớ lại số lượng người tình của hắn dùng cả hai bàn tay cũng đếm không hết.

Tôi cảm thấy nơi ấy có một cộng đồng vi khuẩn phức tạp, liệu có lây bệnh không?

Cho nên vội vàng nghiêng đầu, nụ hôn rơi trên má trái.

Tôi tức giận vỗ vào n.g.ự.c hắn: "Anh có thể bình thường được không?"

Cố Diên Đình nghe thấy giọng nói của tôi, đột nhiên ôm tôi.

Tôi bị hắn ôm, giống như muốn hoà tan cơ thể tôi vào người hắn, khiến tôi khó thở.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến tôi rất nóng, con ch.ó sói nhỏ run giọng nói.

"Cuối cùng em cũng để ý anh, rất lâu rồi em không nói chuyện với anh."

Nghe đến đây, động tác của tôi dừng lại.

Sao lại thất thường như vậy, có phải chứng hưng cảm của Cố Diên Đình lại tái phát không?

Chưa kịp xác định thì tên điê.n này đã lấy ra một cái cò.ng tay.

"Anh sắp phát điê.n rồi, em thật độc ác, một tin nhắn cũng không trả lời!"

"Không phải em thích làm đấng cứu thế sao? Tại sao lại trốn?"

Mắt hắn đỏ bừng, tức giận nói: "Là em nhất định phải đến gần anh! Anh đã nói trước rồi, anh là đ.ồ tồi, nên chếc đi, nhưng em lại muốn làm đấng cứu thế, kéo anh lại.'"

"Bây giờ không chịu nổi nữa, muốn bỏ chạy? Haha, nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Hai chúng ta cứ hành hạ lẫn nhau như vậy cả đời đi! Đừng bao giờ xa nhau!"

Cố Diên Đình nắm tay tôi, còn.g tay tôi lại.

Hình ảnh bà chủ che mặt khóc vẫn hiện lên trước mắt tôi.

Tôi kiềm chế không đánh trả lại.

Đấng cứu thế cũng không phải tôi, là mẹ hắn.

Nhưng tôi không thể nói ra, trái tim người này rất mỏng manh, biết đâu nếu biết, nó sẽ lại vỡ.

Trong lúc Cố Diên Đình không để ý, tôi cố gắng giật mạnh tay, thoát ra ngoài.

—-

Loading...