Vạch trần sự thật - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:52:53
Lượt xem: 154
Một ngày nọ, đồng nghiệp đột nhiên hỏi tôi một câu hỏi kỳ lạ: "Lý Thần, nếu vợ cậu cắm sừng cậu và sinh con cho người khác, cậu có phát hiện ra không?"
Buổi chiều được nghỉ làm, đồng nghiệp tụ tập trong phòng trà nói chuyện phiếm, nhắc đến một vụ án gi ết vợ trong thành phố.
Hứa Hồng vừa bóc vải vừa trêu đùa hỏi tôi câu chuyện nhảm nhí này.
Tôi thuận miệng trả lời: "Làm sao có thể, Lâm Thiến sẽ không ngoại tình đâu."
"Tôi đang nói là nếu." Hứa Hồng không bỏ cuộc, hỏi tiếp.
Trà Sữa Tiên Sinh
Tôi nghiêm túc, nghĩ vài giây: "Không có nếu, tôi tin tưởng Lâm Thiến."
"Thật là tình yêu vững bền đấy!"
Hứa Hồng bỏ trái vải vào miệng, cười một cách khó hiểu.
Rất lâu sau đó, tôi mới hiểu được ý nghĩa đằng sau nụ cười của anh ta.
Tôi tên là Lý Thần, là một quản lý cấp cao của một công ty đa quốc gia. Lâm Thiến là vị hôn thê của tôi.
Phát hiện ra Lâm Thiến có gì đó không ổn, là sau một lần cô ấy về nhà muộn.
Hôm đó, hiếm khi tôi không phải làm thêm giờ.
Sau khi tan làm, tôi đã đi chợ, mua những món ăn mà Lâm Thiến thích.
Đợi đến khi món ăn đã được bày ra bàn, Lâm Thiến vẫn chưa về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vach-tran-su-that/chuong-1.html.]
Tôi đợi một lúc, rồi gọi điện thoại cho Lâm Thiến. Ở đầu dây bên kia, giọng nói dịu dàng của Lâm Thiến như mọi khi: "Chồng ơi, có một đứa trẻ chưa có phụ huynh đến đón, em sẽ về muộn chút, anh ăn cơm trước đi nhé."
Nghe giọng nói ngọt ngào của cô ấy, tôi cảm thấy vừa xót xa vừa hạnh phúc. Xót xa vì cô ấy không thể tan làm đúng giờ, hạnh phúc vì tôi đã gặp được một cô gái tuyệt vời như vậy.
Lâm Thiến là một giáo viên mầm non, có ngoại hình ngọt ngào, nhỏ nhắn và dễ thương. Lần đầu gặp mặt, tôi đã bị cuốn hút bởi sự dịu dàng và trong sáng của cô ấy.
Càng tiếp xúc nhiều, tôi càng thấy cô ấy có nhiều phẩm chất đáng quý hơn, ví dụ như sự độc lập và hiểu chuyện của cô ấy.
Lương của tôi gấp năm lần lương của cô ấy, tôi đã đề nghị rất nhiều lần rằng cô ấy không cần đi làm nữa, tôi sẽ nuôi cô ấy. Nhưng cô ấy luôn từ chối, rồi bắt đầu đếm ngón tay: tiền vay mua nhà, tiền vay mua xe, chi phí cho con sau này... Cô ấy muốn đi làm để không trở thành gánh nặng cho tôi.
Tôi ngồi trước bàn ăn, từng chút một nhớ lại những điều tốt đẹp về Lâm Thiến, chỉ cảm thấy trái tim mình như tan chảy.
Đợi đến hơn chín giờ tối, Lâm Thiến mới mệt mỏi mở cửa nhà. "Chồng ơi, sao anh chưa ăn cơm?"
Lâm Thiến nhìn những món ăn chưa đụng đũa, trách móc: "Đừng để đói bụng."
"Anh đợi em về ăn cùng."
Tôi không kìm được mà tiến đến ôm cô ấy, nhưng lại ngửi thấy một mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt.
Nhìn kỹ cô ấy một lượt, bộ đồ vest màu be cắt may vừa vặn, hoàn hảo khoe ra đường cong uyển chuyển của Trà sữa tiên sinh cô ấy. Nhưng tôi rõ ràng nhớ rằng, sáng nay cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh nhạt...
"Em thay đồ rồi à?" Tôi nghi ngờ hỏi.
"Ừ, buổi trưa, có đứa trẻ đổ sữa lên người em."
Lâm Thiến cười có chút qua loa, bận rộn rửa tay chuẩn bị ăn cơm, liên tục kêu đói.