Vân Sơ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-05-15 17:01:29
Lượt xem: 181
Chẳng hạn như hội hoa đăng năm ta mười lăm tuổi, ta bị cảm lạnh. Cha không cho ta ra ngoài, nên ta cuộn mình trong tiểu viện khóc đến đỏ bừng cả mặt. Không lâu sau, bên ngoài cửa sổ ta xuất hiện những chiếc đèn lồng xinh đẹp. Tất cả đều được treo ở góc nhìn tốt nhất, để ta có thể nhìn thấy ngay
Ngay cả phủ tướng quân vốn nghiêm trang và không có nhiều đồ trang trí, trên cây cũng treo đầy đèn hình con thỏ.
Năm ấy, ta vừa tròn mười sáu xuân xanh, giữa yến tiệc mừng xuân rộn rã, một tên công tử con nhà quyền quý buông lời ô uế, bàn tay thô bỉ dám chạm vào cánh tay ta. Chưa kịp định thần, Kỳ Uyên đã rút đoản kiếm trong tay áo, nhanh như chớp tung một đường kiếm chí mạng, khiến bàn tay kẻ kia đứt lìa.
Thiếu niên lang rốt cuộc không còn nữa. Ta dụi dụi mắt, thở dài một hơi.
Ta vừa mới tính toán sơ qua thời gian, phát hiện có lẽ không quá nửa tháng nữa sẽ có trận chiến đầu tiên. Trận chiến này rất khó khăn, không chỉ khó khăn, ta còn tò mò không biết hoàng thượng sẽ ra tay khi nào.
Sau đó, ta đến thành Ly ở biên giới, dặn dò vài việc với quan coi thành, trước khi đi bị phu nhân của quan coi thành gọi lại.
Bà đưa cho ta một chiếc trâm ngọc bích, vô cùng xinh đẹp, trông có vẻ rất đắt tiền.
"Phu nhân đây là?"
Bà mỉm cười nói với ta: "Trước trận chiến năm đó, Phong Ưng tướng quân đã đến đây mua chiếc trâm này, nhưng chưa kịp mang đi thì đã xảy ra chuyện. Ta thấy tiếc nuối, nhưng cũng chưa có cơ hội đưa cho ngươi."
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc trâm mà không nói gì, rồi nghe thấy bà nói thêm: "Phong Ưng tướng quân thực sự rất yêu thương ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-so/chuong-7.html.]
Ta từ từ ngước mắt lên nhìn bà, rồi nghe bà nói: "Sinh thần mười tám tuổi của ngươi năm đó, hắn đã chuẩn bị chín mươi chín rương vàng bạc, lụa là, trang sức, tướng quân nói, đây chỉ là của hồi môn cho ngươi. Chỉ tiếc là..."
Chỉ tiếc là, chàng đã c.h.ế.t vào năm nàng mười tám tuổi. Nàng cũng không còn cơ hội nhìn thấy Kỳ Uyên đích thân mang những thứ đó vào Vân phủ.
Đêm khuya, ta triệu tập Quách Chiếu và Liễu Lâm. Gọi Liễu Lâm đến là bởi vì ta không quan tâm hắn muốn làm gì, ta phải làm những gì ta cần làm. Ta có linh cảm, ngày mai sẽ là trận chiến đầu tiên.
Ngày mai là ngày cuối cùng của năm cũ ở Tùy quốc, Kỳ Uyên là người có thủ đoạn tàn nhẫn, nếu ngày mai hắn muốn thị uy, ta e rằng một phần tư binh sĩ của ta sẽ không thể đón năm mới. Với thực lực hiện tại của Kỳ Uyên, hắn có thể chọn bất cứ lúc nào để phá vỡ thế trận. Nhưng ta có linh cảm hắn sẽ chọn ngày mai, có lẽ đây là sự ăn ý duy nhất còn sót lại giữa chúng ta.
Trưa hôm sau.
Khói báo hiệu từ xa vọng lại, tiếp đó là lửa trại báo hiệu lần lượt, tiếng tù và vang khắp cả cửa ải.bTa nhíu mày, nghĩ thầm, điều gì đến cũng sẽ đến. Ta buông sách tre xuống, nhanh chóng mặc áo giáp, bước ra khỏi lều, đi thẳng đến cổng thành Ngọc Túc.
Khi ta lên đến nơi, hai người họ đã đợi sẵn, binh lính nghiêm chỉnh sẵn sàng, thêm vào đó thời tiết xấu, bầu không khí căng thẳng bao trùm cả trăm dặm xung quanh. Xa xa là một màu đen kịt, tuyết cũng đang rơi ào ào.
Ta nhận chiếc kính viễn vọng Quách Chiếu đưa, có thể nhìn thấy Kỳ Uyên ở rất xa. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy khuôn mặt Kỳ Uyên sau sáu năm. Nhưng giờ đây chàng không còn là thiếu niên tướng quân của ta nữa, mà là tân đế Đại Lương.
Còn ta cũng không còn là Vân Sơ gọi "A Uyên ca ca" nữa, giờ đây ta được thuộc hạ gọi là "Thanh Ưng tướng quân".
Hôm nay chàng không đeo mặt nạ, khuôn mặt đẹp đến quá đáng ấy xuất hiện trong tầm mắt ta.
Chàng lười biếng tựa vào long giá, tay chống cằm, ánh mắt thản nhiên nhìn xuống vạn quân tướng sĩ, khí chất cao quý ung dung. Ta không biết chàng đã bao lâu rồi không đụng đến nước suối trong. Bỗng dưng, ta có chút nhớ món mì gạch cua mà chàng thích nấu cho ta ăn nhất.
Hôm nay không có người của Hàn Bộ, Liễu Lâm lại càng nghi ngờ ta hơn. Kỳ Uyên người này mưu lược đánh trận cao siêu, nắm bắt nhân tính cũng rất giỏi. Ai nói Tùy Đế có mật thám ở Đại Lương, thì Kỳ Uyên sẽ lương thiện hơn Tùy Đế chứ?