Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VẠN TRÙNG SƠN - CHƯƠNG 13

Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:04:07
Lượt xem: 54

37

Trần Mộng Nghiên khoe khoang với Cố Thanh Sơn về khối tài sản kếch xù của mình, trong đó bao gồm cả tôi.

Cố Thanh Sơn thỉnh thoảng đến nhà họ Trần. Mỗi lần như vậy, cậu ấy đều kiên nhẫn chờ Trần Mộng Nghiên trang điểm xong rồi mới cùng cô ta ra ngoài. Trần Mộng Nghiên tiếp đãi cậu ấy rất nồng nhiệt.

Không nằm ngoài lệ thường, cô ta giới thiệu với cậu ấy loại đồ uống yêu thích nhất của mình - nước ép ngô đặc biệt.

Tôi cúi đầu, đứng trong bếp bóc vỏ ngô, Trần Mộng Nghiên khoanh tay, thong thả nhìn tôi, khóe môi nở nụ cười.

Nước ép ngô xong xuôi, cô ta tự tay rót một cốc, đưa cho Cố Thanh Sơn: “Nếm thử đi.”

Cố Thanh Sơn thản nhiên nhận lấy cốc nước ép, không liếc mắt nhìn tôi, uống cạn một hơi rồi nói với cô ta: “Cảm ơn Trần tổng.”

“Thích không?” Trần Mộng Nghiên chỉ vào mặt mình, nói, “Thưởng cho tôi đi!”

Cô ta nhắm mắt lại. Cố Thanh Sơn không cúi đầu. Cậu ấy lạnh lùng đứng im tại chỗ: “Trần tổng, đến giờ họp rồi.”

Tôi và cậu ấy nhìn nhau từ xa. Thì ra, khả năng diễn xuất của cậu ấy cũng chưa đến mức tinh vi.

Hồi nhỏ, có lần cậu ấy bị chó đuổi, sợ đến mức kêu la ầm ĩ, cũng là vẻ mặt này, núp sau lưng tôi run rẩy.

“Chị Thiên Kiêu, cảm ơn chị đã bảo vệ em.” Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, “Em cũng sẽ bảo vệ chị.”

38

Vào tháng thứ chín Trần Mộng Nghiên theo đuổi Cố Thanh Sơn một cách cuồng nhiệt, một hashtag nóng hổi xuất hiện trên trang chủ của các ứng dụng mạng xã hội lớn.

“Chiếc G-Class bí ẩn vào ban đêm bảo tàng, chủ xe rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Ở một thành phố nọ có một quần thể kiến trúc cổ nổi tiếng từ lâu, được quy hoạch thành khu vực bảo tàng, cho du khách tham quan.

Cứ đến thứ Hai hàng tuần, bảo tàng sẽ đóng cửa để bảo trì, duy tu hiện trạng của các di vật.

Có một du khách đến thăm vào thứ Hai, bị nhân viên ngăn lại, nhưng lại tận mắt chứng kiến một chiếc xe lái vào trong.

Biển số xe kiêu ngạo, chiếc xe sang trọng kiêu ngạo, bánh xe kiêu ngạo nghiến nát mặt đường.

Vị du khách này nổi giận, quay lại đoạn video, đăng lên nền tảng video ngắn, chất vấn bảo tàng tại sao lại phân biệt đối xử.

Danh tính của chủ xe nhanh chóng bị người ta tìm ra, là Trần Mộng Nghiên, ái nữ của Trần Thế - công ty chuyển phát nhanh.

Kèm theo đó là một tài khoản Weibo có tên “ Nghiên Nghiên đắc ý” bị lộ diện, bài đăng mới nhất của nó có kèm theo một vài bức ảnh.

Thời gian, địa điểm, thậm chí cả phần thân xe lộ ra ở góc ảnh, đều trùng khớp với thông tin sự việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-trung-son/chuong-13.html.]

Du khách lặn lội đường xa đến đây, bị báo là không được vào. Việc này là hợp tình hợp lý, mọi người cũng có thể hiểu được.

Nhưng tại sao có người lại được vào? Cùng là con người, mà cũng phải chia ba bảy loại sao?

39

Sự việc này ban đầu không gây được tiếng vang lớn, nhưng khi tài khoản Weibo của chủ xe bị lộ, nó bắt đầu lan truyền trên diện rộng.

Giáo mác dính cứt thọc ai người ấy chết:【Người ở nơi khác đến, xin hỏi có phải lái G-Class mới được vào không?】

Yanyan deyi: 【Kiếm được G-Class cũng đâu khó. Hãy tự xem xét lại bản thân mình đi, có làm việc chăm chỉ không, lương có tăng không?】

Tôi nhìn câu trả lời đang bị lan truyền điên cuồng này, thay một chiếc thẻ sim điện thoại khác, nhận được tin nhắn mới.

Có người gửi cho tôi một bức ảnh, Cố Thanh Sơn hơi nhíu mày, ngồi trước máy tính lướt web, đồng thời đang nghe điện thoại.

“Thanh Sơn bị ép nghe cô ta khóc lóc qua điện thoại nửa tiếng rồi.” Tin nhắn viết, “Nhớ dỗ cậu ấy nhé.”

Tôi mỉm cười, tiếp tục xem bình luận trong khu vực bình luận của “Nghiên Nghiên đắc ý”, phát hiện nó đã bị cư dân mạng phẫn nộ chiếm đóng.

Khoai tây răng hô màu hồng: 【Kiếm~G-Class~cũng~đâu~khó~】

Tao liều mạng với mày: 【Buồn như con chuồn chuồn, sao lại chế giễu người bình thường? Người bình thường chúng tôi là cái loại hèn hạ lắm sao?】

Đại đội trưởng pháo của bố đâu rồi: 【Giai cấp đặc quyền ăn cơm đừng có chóp chép mồm được không?】

……

Điện thoại reo, tôi bắt máy, nghe thấy giọng Trần Tuấn ở đầu dây bên kia: “Tối nay có một buổi dạ vũ.”

“Trong nhà không có lễ phục của cô. Để Cảnh Diên đưa cô đi chọn. Tối nay bảy giờ, nó sẽ đưa cô đến đó.”

Trần Cảnh Diên đã gõ cửa phòng tôi. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cả hai chúng tôi đều bật cười.

“Tâm trạng tốt vậy?” Hắn ta đưa tay về phía tôi, “Không biết tôi có vinh hạnh được chọn váy dạ hội cho cô không? Mẹ.”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử màu nâu nhạt của Trần Cảnh Diên, đặt tay mình vào lòng bàn tay ấm áp của hắn ta.

“Cất đi.” Lúc lên xe, hắn ném cho tôi một tuýp thuốc mỡ, “Nếu muốn vứt vào thùng rác, cố gắng đừng để tôi nhìn thấy.”

“Thì ra là anh bỏ vào.” Tôi cười trừ, “Khá là hiếu thảo đấy, con trai.”

 

Loading...