VẠN TRÙNG SƠN - CHƯƠNG 20
Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:07:19
Lượt xem: 48
60.
Trở về nhà họ Trần, tôi phát hiện con bồ câu đã lâu không về đang co ro dưới bệ cửa sổ trú mưa.
Trần Cảnh Diên không để ý đến con bồ câu cũ đã bay về, cậu ta đóng cửa sổ lại.
"Nó đã quá lâu không bay về rồi." Cậu ta nói, "Quá muộn rồi. Tôi đã mua một con mới."
Trời mưa liên tục một tuần, con bồ câu cũ vẫn đậu trên bệ cửa sổ, không chịu rời đi.
Một tuần sau, tôi đang dọn lá khô trong sân thì phát hiện một con bồ câu xám c.h.ế.t cứng dưới đất.
Cậu ta dùng vải bọc xác con bồ câu lại, nói rằng cậu ta sẽ chịu trách nhiệm xử lý cẩn thận.
Sau đó, khi dọn dẹp, tôi thấy một vài con kiến đang bò về phía gác mái nhà họ Trần.
Tôi men theo thang leo lên, ngửi thấy mùi phân và xác c.h.ế.t nồng nặc.
Ở đó có rất nhiều hộp gỗ được xếp ngay ngắn, nhiều con kiến bò quanh quẩn, bận rộn ra ra vào vào.
Tôi mở một trong những chiếc hộp gỗ ra. Bên trong là bộ xương của một con chim.
Vậy là tôi bắt đầu đếm số lượng hộp gỗ, đếm đến chiếc thứ một trăm chín mươi sáu thì tôi không muốn đếm nữa.
61.
Tôi tranh thủ mọi lúc mọi nơi để thúc đẩy kế hoạch của mình.
Mỗi khi Trần Tuấn đưa bạn gái mới ra ngoài, ngày hôm sau tôi sẽ ra ngoài mua sắm.
Lục Du Xuyên sẽ đi rất xa để mua rau giúp tôi.
Khác với Lục Du Xuyên vẫn còn đang học đại học, Lục Du Lam và Cố Thanh Sơn đều bận rộn với công việc của mình.
Bốn chúng tôi đã ngầm phối hợp và phân chia công việc.
Ai rảnh hoặc ai được nghỉ, người đó sẽ phải dành thời gian để xem livestream hoặc thu thập thông tin liên lạc.
Chúng tôi bắt đầu liên lạc với những gia đình đã chuyển ra khỏi khu mỏ.
Thực ra ngay sau khi vụ tai nạn xảy ra, tôi và Cố Thanh Sơn đã nhiều lần lặn lội, thu thập thông tin liên lạc của những người này.
Dì Cố đã thuyết phục được một nhóm người viết thư tố cáo Trần Tuấn.
Lá thư đầy nước mắt của những người cùng cảnh ngộ, sau khi được gửi đi đã chìm xuống đáy biển, không một tiếng hồi âm.
Sau đó, mọi người lần lượt rời khỏi làng, tôi thử liên lạc lại, nhưng chỉ nhận được những lời từ chối khéo léo.
Họ nói rằng họ sợ, sợ bị Trần Tuấn trả thù, thà nuốt răng vào bụng, sống một cuộc sống nhục nhã.
Nhưng đó là chuyện của mười năm trước, so với quá khứ, tình hình trị an bây giờ đã tốt hơn gấp trăm lần.
Bây giờ là thời đại internet, đưa những vấn đề lên mạng xã hội, thu hút sự chú ý của dư luận để đòi lại công bằng là chuyện thường thấy.
Cố Thanh Sơn lại gọi một lần nữa vào những số điện thoại đã được ghi lại.
Có người đã qua đời, có người bảo cậu ấy đừng làm phiền nữa, chỉ còn lại rất ít người đồng ý xuất hiện trước ống kính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-trung-son/chuong-20.html.]
Có người ở cùng thành phố muốn cậu ấy đến nhà, cậu ấy đã đi, tiện thể đưa tôi theo.
Vào ngày làm việc, tôi đeo khẩu trang, đi giày cao gót, giả vờ là Lục Du Lam đi cùng cậu bạn thân đến thăm nhà.
62
Người đồng ý cho chúng tôi đến nhà là Trương Lệ Hoa.
Cha của cô ấy đã mất trong vụ tai nạn, sau đó cô ấy lấy chồng xa, rồi chuyển đến thành phố này.
Chúng tôi bước vào khu nhà ống cũ kỹ, bên trong chỉ có những bậc thang phủ đầy bụi.
Tôi và Cố Thanh Sơn bước từng bước lên tầng cao nhất, cửa mở ra, lộ ra một khuôn mặt mệt mỏi.
Trương Lệ Hoa nói nhỏ: "Vào đi, con đang ngủ."
Hai chúng tôi rón rén bước vào, cô ấy rót trà cho chúng tôi, rồi nói: "Quay thế nào? Nhanh lên nhé."
Cô ấy đang làm những việc này mà giấu người chồng đi làm xa.
Chúng tôi nhanh chóng chọn vị trí, vừa chuẩn bị bắt đầu quay thì đứa trẻ trong phòng ngủ đột nhiên khóc.
Trương Lệ Hoa chạy ra chạy vào dỗ dành, hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Cuối cùng cũng đến lúc quay, cô ấy đột nhiên do dự, nói: "Các cậu định đăng lên trang web nào?"
"Đăng lên tất cả các nền tảng, như vậy mới có nhiều lượt xem."
"Vậy, vậy thôi bỏ đi." Cô ấy cắn môi dưới, "Nếu chồng tôi nhìn thấy, không biết sẽ tức giận đến mức nào."
63
Cô ấy cúi đầu, lộ ra một vết bầm tím sau gáy.
Mắt tôi như bị bỏng bởi vết bầm tím đó, Cố Thanh Sơn hỏi: "Chị có cần giúp đỡ không?"
Trương Lệ Hoa che cổ, cười gượng với cậu ấy: "Tôi đã là mẹ của đứa trẻ rồi."
Lúc ra về, Cố Thanh Sơn chuyển cho Trương Lệ Hoa năm trăm tệ. Cô ấy cảm ơn chúng tôi, rồi hỏi: "Tại sao?"
"Làm mất thời gian của chị rồi." Tôi nói, "Đây là tiền bồi thường."
Cô ấy xua tay lia lịa, trên mặt hiện lên vẻ ngại ngùng: "Ý tôi là, tại sao hai người vẫn chưa từ bỏ?"
Tôi không trả lời câu hỏi của cô ấy mà hỏi ngược lại: "Tại sao?"
"Bị đối xử bất công, muốn đòi lại công bằng, đó là điều rất bình thường, phải không?"
"Tại sao phải nhẫn nhục chịu đựng, lại trở thành điều hiển nhiên?"
Tiếng khóc của đứa trẻ lại vọng ra từ trong phòng, tôi nhận ra câu hỏi ngược lại này chứa đựng sự ích kỷ cao ngạo.
Mỗi người đều có cuộc sống riêng, mỗi người đều có nỗi khổ riêng.
Không nên chất vấn người khác một cách gay gắt như vậy, thật ra việc họ chịu mở cửa cho chúng tôi đã là một sự dũng cảm rồi.
Tôi rời đi với tâm trạng lẫn lộn: "Xin lỗi đã làm phiền."