VẠN TRÙNG SƠN - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-10-17 14:59:36
Lượt xem: 61
Tôi nước mắt nước mũi giàn giụa, luồn lách như con ch.ó dưới háng mấy gã đàn ông lực lưỡng, rồi lại bị đá văng ra không thương tiếc.
Di ảnh của bố tôi đã bị rơi vỡ tan tành trên đất từ lâu, mảnh vỡ thủy tinh vương vãi khắp nơi, cứa vào đầu gối tôi, m.á.u me bê bết.
Tôi vừa lăn vừa bò chạy đến bàn ăn, túm lấy cậu bé, hét vào mặt Trần Tuấn: "Thả... thả cậu ấy ra!"
Trần Tuấn thong thả dựa lưng ra sau, tôi mới phát hiện dưới bàn có một người phụ nữ mặc váy ngắn bó sát, đang bóp chân cho ông ta.
Cậu bé bị tôi khống chế lẩm bẩm đọc, ngân nga một dãy số không rõ quy luật.
"Ồn ào quá!" Tay tôi đang run rẩy, vẫn phải cố gắng dọa cậu ta, "Còn đọc nữa là g.i.ế.c đấy!"
"Cô không đi học à? Đây là số nguyên tố." Cậu ta nói, "Tôi đang đọc số nguyên tố."
Tôi lộ vẻ bối rối, chỉ thấy người phụ nữ bên cạnh Trần Tuấn ngoan ngoãn đứng dậy, mặc cho ông ta dí tàn thuốc vào đùi trần của mình.
Trần Tuấn búng tay, mấy gã đàn ông quay đầu nhìn ông ta, ông ta hất hàm về phía tôi: "Xử lý nó trước."
14
"Đừng mà!" Cố Thanh Sơn bò tới, nhặt miếng sườn cừu dưới đất lên, "Nhìn xem, em ăn rồi!"
Cậu ấy bắt đầu gặm miếng sườn cừu hầm đó, gặm một cách vô cùng tỉ mỉ. Trần Tuấn bưng đĩa sườn cừu hầm trên bàn, úp lên đầu cậu ấy.
"Ăn đi, ăn đi." Ông ta nhìn với ánh mắt thương hại, "Ăn hết đĩa này, cho thêm hai nghìn nữa."
Lực mạnh đến mức cả đĩa cũng vỡ tan. Cố Thanh Sơn toàn thân bê bết nhặt miếng sườn cừu rơi dưới đất lên, ăn ngấu nghiến.
Máu hòa lẫn nước sốt ngọt lịm, từ gương mặt tuấn tú của cậu ấy, từ từ chảy xuống đất.
Bỏ túi hai nghìn tệ rời khỏi nhà họ Trần, tôi cõng Cố Thanh Sơn về nhà. Núi non trùng điệp, đêm đen kịt, không thấy ánh sáng.
Cậu ấy móc từ trong túi ra hai miếng sườn cừu đầy dầu mỡ, nói một miếng cho tôi, một miếng cho mẹ cậu ấy.
"Chúc mừng sinh nhật, Thiên Kiêu." Cậu ấy vậy mà nhớ hôm nay là sinh nhật tôi, cậu ấy nói, "Ước nguyện không cần khóc, nhắm mắt lại là được rồi."
Về đến nhà, dì Cố soi đèn kiểm tra vết thương trên lòng bàn tay tôi, đột nhiên thở dài.
Lòng bàn tay tôi có một vết cắt, trông rất thảm. Cố Thanh Sơn nói: "Mẹ, đừng trách chị ấy, chị ấy cũng bị thương rồi."
Tôi nhìn cậu ấy, dưới ánh đèn dầu, Cố Thanh Sơn mặt mũi bầm dập, nhìn không ra hình dạng.
Nhưng đôi mắt cậu ấy vẫn đẹp như vậy, đáy mắt trong veo, là sự tinh khiết không chút tạp chất, giống như đá quặng đen tuyền xinh đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-trung-son/chuong-5.html.]
Dì Cố bôi thuốc xử lý vết thương cho cả hai chúng tôi, vừa bôi vừa hỏi: "Bây giờ còn đau không?"
Chậm chạp, cơn đau dày đặc bắt đầu gặm nhấm thần kinh tôi. Tôi nói, đau, dì Cố, con đau.
Con đau, con thật sự rất đau. Tôi tỉnh dậy, phát hiện khăn trải giường ướt đẫm mồ hôi.
Tôi ngồi dậy, ánh sáng ban mai trắng bệch chiếu lên người tôi, l.i.ế.m láp những vết thương đã nứt toác và đóng vảy của tôi. Trời sáng rồi.
15
Tháng thứ hai sau khi kết hôn, tôi bắt đầu tìm cơ hội gặp Trần Cảnh Diên, bàn bạc xem nên thúc đẩy kế hoạch như thế nào.
Chúng tôi thường gặp nhau trong bếp vào đêm khuya, khi gặp nhau sẽ nấu đồ ăn khuya để che mắt người khác.
Hơi nước bốc lên từ nồi, che khuất ánh mắt đầy tham vọng của Trần Cảnh Diên, khiến cậu ta trông hiền lành hơn không ít.
Tôi phát hiện ra hắn ta thích mặc quần áo có chất liệu và màu sắc ôn hòa, ví dụ như áo len dệt kim màu xám.
Hắn ta thích màu xám, ngay cả chim bồ câu nuôi cũng là màu xám. Hắn nói, xám là màu sắc di chuyển giữa trắng đen.
Tôi và Trần Cảnh Diên đều có mục tiêu lớn, một người muốn Trần Tuấn nhận tội chịu trừng phạt, một người muốn Trần Tuấn sửa đổi di chúc.
Một bước lên trời là điều không thực tế. Vì vậy, chúng tôi đạt được sự đồng thuận: hợp lực hợp tác, trao đổi yêu cầu, hành động từng bước.
Tôi muốn cậu ta giúp tôi tra được địa chỉ hiện tại của Trần Dũng, người họ hàng xa đã thay Trần Tuấn ngồi tù trong vụ sập mỏ.
Để đổi lại, tôi cần xúi giục Trần Mộng Nghiên làm điều gì đó ngu ngốc khiến Trần Tuấn tức giận, khiến lão ta nảy sinh khoảng cách với cô ta.
Tôi nhướn mày: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy nhiệm vụ của tôi phiền phức hơn cậu sao?"
"Bởi vì bên cô có hai người." Trần Cảnh Diên mỉm cười ôn hòa, "Sao vậy? Không nỡ phiền Cố Thanh Sơn của cô à?"
Tôi không phủ nhận: "Trần Mộng Nghiên rất ỷ lại vào cậu, cậu chỉ cần bịa vài câu là có thể lừa cô ta làm chuyện ngu ngốc."
"Nhưng sự tín nhiệm là một quân bài tẩy quý giá." Cậu ta gõ nhẹ lên mặt bàn, "Không ai lại phơi bày quân bài tẩy của mình ngay từ đầu cả."
Chương 17
Tôi và Trần Cảnh Diên đang âm thầm bàn bạc cách thức thúc đẩy kế hoạch.