Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 83
Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:55:58
Lượt xem: 99
Lão hoàng đế há hốc mồm, hồi lâu sau cũng không nói nên lời.
Đây đều là cái thứ gì vậy?!
Đám đại thần của trẫm rốt cuộc là giống loài kỳ quái gì vậy?
Sao từ sau khi Hứa Yên Miểu đến triều đường, từng người một đều trở nên kỳ quái như vậy! Trước là phò mã muốn đánh c.h.ế.t công chúa, sau đó là Ngự sử sợ phu nhân đến mức trốn trong núi sâu rừng già mấy ngày liền, Xá nhân của Thái tử bảy mươi lăm tuổi rồi mà còn có thể chơi tiểu quan! Còn mắc bệnh hoa liễu nữa chứ!!!
Bây giờ đến cả người thích nhìn thê thiếp ngoại tình cũng xuất hiện?!
Lão hoàng đế không hiểu, lão hoàng đế trợn tròn mắt.
Vị quan viên bị vạch trần là có sở thích kỳ quái kia dừng lại rất lâu… rất lâu…
Sau đó, cúi người hành lễ với hoàng đế, cả người giống như bị ấn nút lui, lùi về phía sau đám quan viên, giơ hốt lên, trên mặt nghiêm túc dường như còn mang theo chút suy tư.
Hả? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao? Không có mà?
Đồng liêu bên cạnh huých khuỷu tay vào ông ta: “Ngươi… ngươi thật sự thích bị cắm sừng sao?”
Oa——
Thì ra trên đời này còn có loại người như vậy!
Quan viên thích bị cắm sừng giơ hốt lên, lệ rơi đầy mặt.
Ngươi nhảy ra làm gì hả! Đến lượt ngươi ra vẻ ta đây à! Ngu ngốc!
*
Lão hoàng đế cuối cùng cũng thốt ra được lời nói.
“Các ngươi…”
Lão Ngự sử rơi lệ nhìn hắn.
Binh bộ Thượng thư tha thiết nhìn hắn.
Quan viên thích bị cắm sừng… Ồ, quan viên thích bị cắm sừng không nhìn hắn.
Nhưng có không ít vị quan viên có thê tử hoặc là nữ nhi trong nhà từng đến chùa Ngọc Long, tuy rằng không đứng ra nói gì, nhưng rõ ràng là rất lo lắng.
Lo lắng một hồi, ánh mắt lại liếc nhìn lão hoàng đế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-83.html.]
Lão hoàng đế: “…”
Tại sao trẫm phải đứng ra dàn xếp chuyện thế này cho bọn họ chứ???
Trẫm làm hoàng đế có phải là hơi kỳ quái rồi không?
Sau khi hóng hớt thỏa mãn, sự phấn khích và kích thích qua đi, sự bất lực trống rỗng tràn vào trong lòng.
Lão hoàng đế nhìn lướt qua đám người vô dụng bên dưới, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Chùa Ngọc Long đã nộp thuế chưa? Bọn họ không phải là chùa miếu chân chính, mà là bán thân mua vui, vậy đã nộp thuế chưa?”
Chúng đại thần: “???”
Bệ hạ, trọng điểm của ngài có phải là hơi sai rồi không?
Hộ bộ Thượng thư lộ vẻ mặt đau lòng: “Bẩm bệ hạ, chưa ạ.”
Sắc mặt lão hoàng đế đột nhiên thay đổi: “Không nộp thuế còn muốn mở kỹ viện?! Còn phục vụ? Còn kinh doanh?”
Lão hoàng đế rõ ràng là đã nắm được điểm mấu chốt, còn kích động hơn lúc trước: “Bổ sung thuế! Bắt bọn họ bổ sung thuế! Sau đó ra lệnh đóng cửa! Loại chùa miếu thế này tuyệt đối không thể tồn tại ở Đại Hạ của trẫm!”
“Sau đó! Kỷ Tuế!”
Kỷ Tuế bước ra, cung kính hành lễ.
“Năm sau, ngươi nhậm chức Tuần án Ngự sử, đi tuần tra chín châu, kiểm tra chùa chiền.”
Tinh Lan
Hứa Yên Miểu nhớ lại một chút về chức vụ Tuần án Ngự sử.
Hình như là… tương tự như người do cục điều tra tham nhũng, ủy ban thanh tra phái đi? Vốn dĩ đã có Tuần án Ngự sử chuyên môn, nhưng nếu hoàng đế cảm thấy chuyện này rất quan trọng, sẽ đặc biệt tìm một vị quan lớn mà mình tín nhiệm, ban cho hắn chức danh Tuần án Ngự sử, để hắn ta xuất kinh làm việc.
Giọng điệu lão hoàng đế càng lúc càng nhanh, càng nói càng kích động.
“Kẻ nào tự ý làm giả độ điệp——giết!”
Làm hòa thượng cần phải có độ điệp, độ điệp do triều đình cấp phát, mà chùa chiền chân chính có thể sở hữu tài sản, hơn nữa những tài sản này không cần phải nộp thuế, cho nên không ít người lựa chọn quy y cửa Phật. Triều đình kiểm soát chặt chẽ việc cấp phát độ điệp, chính là đang kiểm soát thuế má, không để nó bị giảm sút quá nhiều.
“Có hành vi mở chùa miếu dâm loạn, ví như vào thời Cao Tông nhà Chu, có một ngôi chùa tên là Tinh Nghiêm tự, phụ nữ đến cầu tự, liền đi qua đường hầm vào phòng của hòa thượng, giả mạo Phật tử thông dâm. Nếu có chuyện tương tự như vậy——giết!”
Kỷ Tuế: “Thần tuân chỉ!”
“Lễ bộ Thượng thư đâu!”
“Có thần.”
“Từ năm Thiên Thống thứ ba mươi hai trở về trước không truy cứu, từ năm Thiên Thống thứ ba mươi hai trở đi, phàm là đạo sĩ, tăng lữ, phủ không được vượt quá bốn mươi người, châu ba mươi người, huyện hai mươi người. Nam giới chưa đến bốn mươi tuổi, nữ giới chưa đến năm mươi tuổi, không được phép xuất gia. Chuyện này giao cho Lễ bộ phụ trách.”