Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 98
Cập nhật lúc: 2024-10-23 20:23:55
Lượt xem: 55
Quý Tuế đứng dưới ánh đèn của chợ đêm, bóng kéo rất dài.
Giọng nói kia mang theo nỗi buồn bã nhàn nhạt.
“Không nghe thấy nữa rồi.”
Lúc có thể nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, Quý Tuế cảm thấy phiền não, bực bội, thế nhưng khi thật sự không nghe thấy nữa, lại giống như nhìn thấy một cánh cửa đóng sầm lại trước mặt ông ta.
Chỉ có quan kinh thành mới có thể nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, quan địa phương, cho dù có quan ấn, cho dù người tạm thời đang đứng trên đất kinh thành, cũng không nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu nữa.
Trước kia bị điều làm Tri phủ, tuy rằng ông ta biết con đường quan lộ của mình đến đây là dừng lại, hoàng đế không thể nào cho phép ông ta hồi kinh nữa, nhưng, về mặt tình cảm vẫn chưa nhận thức được sự khác biệt, người đến thăm hỏi ông ta vẫn rất nhiều, nhân mạch của ông ta vẫn ở đó, ông ta vẫn là người đứng đầu của Kim văn học phái, thậm chí bạn tốt của ông ta, chính là hoàng thái tử hiện giờ.
Thế nhưng, không có lúc nào giống như lúc không nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, khiến Quý Tuế nhận thức sâu sắc… Thật sự đã khác rồi.
—— Ông ta đã bị ngăn cản ở bên ngoài vòng quyền lực.
Mà không có quyền lực thực tế, những thứ kia, rốt cuộc cũng chỉ là cái danh hão.
Tiểu tư không biết phải nói gì, vắt óc suy nghĩ một lúc, nói: “Tiểu thư vẫn đang đợi lão gia trở về.”
Đây thật ra là lời nói dối, Tần Trừng luôn lạnh nhạt với ông ta, sao có thể đợi ông ta trở về chứ.
Ánh mắt Quý Tuế phức tạp nhìn hướng Hứa Yên Miểu rời đi, sau đó nghĩ đến Tần Trừng, vẻ mặt lập tức dịu dàng hẳn đi: “Trở về thôi.”
Hiện tại A Trừng không nhận ông ta, không sao cả, là ông ta làm sai, ông ta sẽ dùng cả đời này để xin A Trừng tha thứ. Không tha thứ cũng không sao, ông ta sẽ bù đắp cho A Trừng hết khả năng của mình.
Lại nghĩ đến lúc trước, có người đưa tin cho ông ta, nói rằng vị quân tử viết «Nữ giới» kia đã được hoàng đế thả ra, đối phương tuyên bố sẽ trở về quê hương, bắt đầu từ những người xung quanh, từng chút một mở rộng tầm ảnh hưởng của «Nữ giới».
Mà trùng hợp là, quê hương của đối phương vừa hay nằm trong phạm vi quản lý của ông ta sau này. Ông ta còn được bệ hạ tha thứ, cho phép ông ta dẫn theo gia quyến đến nhậm chức.
Nghĩ đến vị quân tử kia và «Nữ giới».
Quý Tuế cười lạnh một tiếng.
Muốn mở rộng tầm ảnh hưởng của «Nữ giới»? Cứ thử xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-98.html.]
*
Hứa Yên Miểu đến triều đường với quầng thâm mắt.
Hắn đã suy nghĩ cả đêm xem phải vạch trần chuyện tham ô kia như thế nào.
Chuyện này liên lụy khá lớn, giao cho Vạn Thọ công chúa e là không che giấu được.
—— Hứa Yên Miểu căn bản không hề nghĩ đến, cái gọi là truyền đạt cho Vạn Thọ công chúa của Quý Tuế chỉ là cái cớ, ông ta chỉ muốn cho Hứa Yên Miểu biết chuyện này, sau này nói trong lòng trên triều đường… Như vậy, công lao đều là của Hứa Yên Miểu.
Quý Tuế thật sự rất ghét sự ồn ào của Hứa Yên Miểu, nhưng lại rất cảm kích Hứa Yên Miểu đã giúp ông ta tìm được cháu gái ruột.
Hứa Yên Miểu đang lơ đãng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt và tiếng nhắc nhở của Binh bộ ti vụ.
Binh bộ ti vụ lo lắng muốn chết.
Hứa lang! Đừng lơ đãng nữa! Hôm nay bệ hạ rõ ràng là đang không vui, nhỡ đâu bị phát hiện…
“Hứa Yên Miểu.” Giọng nói của hoàng đế bình thản như nước.
Thế nhưng… Hứa Yên Miểu đang lơ đãng.
Hoàng đế: “…” Hít sâu một hơi, nâng cao giọng: “Hứa Yên Miểu.”
Hứa Yên Miểu vẫn đang lơ đãng.
Binh bộ ti vụ trợn to mắt, nháy mắt đến mức chuột rút,
Tinh Lan
Hứa lang! Hứa lang?!!
Cẩm Y Vệ nhận được ánh mắt của hoàng đế, chạy tới: “Hứa ti vụ! Bệ hạ gọi ngài!”
Hứa Yên Miểu bừng tỉnh, nhanh chóng bước ra khỏi hàng quan lại: “Bái kiến bệ hạ.”
Hoàng đế nhếch mép, nghĩ đến sự sợ hãi mà mình phải chịu đựng trên pháp trường hôm qua, bắt đầu công khai… tìm chuyện.
Đúng vậy, chính là tìm chuyện, rõ ràng đến mức các triều thần đều không nhịn được mà thương xót Hứa Yên Miểu.
Nghe xem, đó đều là những gì thế này —