Vãn Xuân Phong - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-10-16 15:06:53
Lượt xem: 1,745
Ta không thể mở miệng.
Có thể nói là, họ muốn tiền, không có được, nên đã cãi nhau với ta không?
Ta thử chuyển chủ đề: "Ta nấu cho chàng bát mì nhé."
Đoàn Kinh đứng im, kìm nén cơn giận: "Xuân Sinh, ngươi nói."
"Họ muốn tiền. Cô nương đừng chê ta lắm lời. Cha mẹ đòi tiền lại còn đánh con, cả thiên hạ cũng chẳng có mấy người."
Ta sợ Đoàn Kinh tức giận, hai tay ôm chặt eo hắn, không nhúc nhích.
Mặt Đoàn Kinh trầm xuống, lấy túi tiền ra: "Họ muốn bao nhiêu?"
Hắn sẽ không thật sự định cho tiền đấy chứ.
Ta vội vàng giữ tay hắn lại: "Đây là chuyện của ta, chàng đừng quản."
"Trương Vãn Ý, chuyện của nàng chính là chuyện của ta."
Ta đau lòng vô cùng, cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, một lúc lâu sau, ta mới nhỏ giọng nói: "Vòng tay vỡ rồi... Xin lỗi..."
Chiếc vòng tay đó có ý nghĩa phi phàm, bao nhiêu tiền cũng không thể đền bù được.
Thân thể Đoàn Kinh cứng đờ, một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng ôm ta: "Không sao, chẳng qua cũng chỉ là một chiếc vòng, ta sẽ tặng nàng cái khác."
Nghe xong ta càng thêm đau lòng, vòng tay qua cổ Đoàn Kinh, ngẩng đầu nhìn hắn.
Dưới mắt hắn phảng phất quầng thâm, cằm lún phún râu, chỉ có đôi mắt sáng ngời, nhìn ta đắm đuối trìu mến.
Ta dùng chút lực, vòng tay qua cổ Đoàn Kinh, kéo hắn xuống, khẽ hôn lên môi hắn.
Môi Đoàn Kinh run rẩy, trong nháy mắt hiểu ra, hắn ôm ngang eo ta, đặt ta lên bếp lò, "ầm" một tiếng đá cửa đóng lại.
Hắn ghì chặt gáy ta, giành lấy quyền chủ động, tiếp đó, nụ hôn sâu nồng nhiệt cuốn lấy tâm trí ta, như chìm nổi giữa sóng biển mênh mông.
Hơi thở nóng rực phả vào tai ta, hắn cụp mắt: "Ta rất nhớ nàng..."
Nói rồi, hắn cắn lấy tai ta, thì thầm: “Nghĩ mà xem, một người quý giá với ta như vậy, sao có thể để người khác ức hiếp...”
Nỗi buồn và đau đớn trong lòng ta quặn lên, ta rơi nước mắt: “Ta nguyện làm trâu làm ngựa cho công tử.”
Sắc mặt Đoàn Kinh đột ngột cứng lại, bàn tay bỗng dưng siết chặt, những mạch m.á.u nổi lên.
"Nàng nói lại lần nữa xem!"
"Ta kiếp này nợ nần chồng chất, nào dám mơ tưởng làm vợ chàng. Chỉ nguyện..."
Đoàn Kinh bỗng hất tay ta ra, khóa chặt sau lưng, đôi mắt đen ngòm chất chứa cơn giận dữ: "Giọng điệu này nàng học từ đâu?"
Ta mặc kệ cơn thịnh nộ của hắn, hé môi muốn hôn, lại bị hắn ấn vai đẩy ra.
Đoàn Kinh giận đến đỉnh điểm: "Trương Vãn Ý, nàng giải thích cho rõ ràng!"
"Chàng tốt như vậy, ta không thể liên lụy chàng."
Ta đã nghĩ thông suốt rồi, ngày sau cha mẹ có gây chuyện thị phi, họ cũng chỉ là cha mẹ của Trương Vãn Ý, không thể là nhà vợ của hắn.
Sinh thành dưỡng dục, dù có đến quan phủ cũng không thể đoạn tuyệt huyết thống.
Xuất thân thấp hèn như ta, chỉ khiến hắn mang tiếng hổ nhục.
Hắn còn cả tương lai xán lạn, biết đâu mai sau quyền cao chức trọng.
Xưa nay, biết bao bậc anh tài vì vợ mà thân bại danh liệt.
Ta đã lún sâu bùn nhơ, hà cớ kéo hắn xuống cùng.
Dưới ánh mắt phẫn nộ của Đoàn Kinh, ta nói: "Chàng muốn nhận ta làm thông phòng, hay coi như nô tỳ, thậm chí đuổi ra khỏi phủ, ta cũng cam lòng. Vị trí chính thất cao quý, xin chàng đừng ban cho kẻ thấp hèn như ta."
Sắc mặt Đoàn Kinh dần tái nhợt: "Trương Vãn Ý, nàng... nàng đây là tự mình dâng mình làm thiếp cho ta sao? Nàng... nàng..."
Ta chưa từng thấy hắn nổi giận đến vậy.
Hắn im lặng chỉnh trang y phục cho ta, rồi không quay đầu lại mà xông ra khỏi cửa.
Cánh cửa đóng sầm lại với một tiếng vang lớn, như muốn vỡ tan.
Ta ngồi trên bếp lò, bình tĩnh một lúc, cuộn tròn người lại, che mặt.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hỏng bét rồi...
Thật là một mớ hỗn độn...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-xuan-phong/chuong-14.html.]
Rõ ràng muốn nói giảm nói tránh một chút, nhưng nhìn thấy đôi mắt của Đoàn Kinh, cảm giác tội lỗi như núi lớn đè nặng lên lòng, ta chỉ muốn hắn sống tốt hơn một chút, giống như vầng trăng sáng trên cao, soi sáng nhân gian, chia cho ta một chút ánh sáng nhỏ nhoi là đủ rồi.
Qua hồi lâu, ta quấn chặt y phục lạnh buốt, lau khô nước mắt, ra khỏi cửa đi về phía đông sương phòng.
Đã là đêm khuya nhưng bên cửa sổ vẫn còn sáng đèn.
Ta gõ cửa, mẹ hỏi: "Ai đấy?"
Ta đáp lại một tiếng, cửa mới từ từ hé mở một khe hở.
Sắc mặt mẹ không được tốt lắm, vẫn còn đang tức giận vì chuyện ban ngày, cứng rắn nói: "Ngươi đến làm gì?"
Ta lấy từ trong n.g.ự.c ra một túi bạc: "Đưa tiền đến."
Sắc mặt mẹ dịu đi một chút, đưa tay ra: "Đưa cho ta."
"Chờ đã." Ta nắm chặt túi tiền rồi rút tay về, "Mẹ nói thật cho con biết trước đã, rốt cuộc đệ đệ đã xảy ra chuyện gì."
"Đã nói với ngươi rồi, là con dâu..."
"Mẹ, nếu đệ ấy gặp chuyện lớn, con có thể đi cầu xin Đại công tử, xin thêm chút bạc. Vậy nên mẹ đừng giấu con."
Hai ngàn lượng, giải quyết xong chuyện này, đổi một căn nhà lớn cũng dư dả.
Cha mẹ tuyệt đối không phải vì chuyện này mà đến.
Thần sắc mẹ d.a.o động, một lúc lâu sau mới khó khăn nói: "Đệ đệ của con... nó... nó gây ra án mạng rồi."
Đầu óc ta bỗng ù đi, loạng choạng một chút, cố gắng vịn vào tường để đứng vững.
"Chuyện xảy ra khi nào?"
Mẹ ấp úng không nóí.
Ta chưa từng lớn tiếng với mẹ như vậy, lần đầu tiên cất cao giọng: "Khi nào!"
"Chỉ... chỉ một tháng trước..."
Ta đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay mẹ: "Cha mẹ đến kinh thành bằng cách nào?"
Đi bộ không thể nhanh như vậy, ta lên kinh thành trên đường trải qua bao gian khổ, mất mấy tháng mới đến, một tháng thời gian, trừ phi mượn ngựa, với tính cách của cha mẹ, sao có thể bỏ tiền mua ngựa, nhất định có người giúp đỡ.
Mẹ bực bội oán trách: "Còn nói nữa, mẹ chồng ngươi nói chuyện này gấp, thuê cho ta và cha ngươi mấy con ngựa, suýt nữa xóc c.h.ế.t bộ xương già này của ta."
Bà còn chưa nói hết câu, ta đã xoay người chạy ra ngoài.
Trong sân, Xuân Sinh đang quét dọn, thấy ta vội vã trở về, có chút ngạc nhiên: "Cô nương, sao lại từ bên ngoài trở về vậy?"
Ta không để ý đến những chuyện khác: "Đoàn Kinh đâu?"
Xuân Sinh ngẩn người: "Đến tiền đường rồi, nghe nói lão gia và phu nhân có việc quan trọng cần bàn bạc. Có lẽ ngày mai sẽ có bảng vàng phong quan, bạn cũ trong triều đến báo tin vui."
Lòng bàn tay ta đầy mồ hôi, một ý nghĩ hoang đường cứ lượn lờ trong đầu.
Nếu em vợ của Đoàn Kinh g.i.ế.c người, thì ngày mai khi phong quan, Đoàn Kinh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, điều quan trọng nhất là, giấy tờ hôn ước của ta, vẫn còn trong tay Đoàn phu nhân, dù chưa thành thân, ta và Đoàn Kinh đã bị trói buộc vào nhau.
Ta chưa từng thấy tranh đấu ngầm trong gia đình quyền quý là như thế nào, lúc này, ta thậm chí còn nghi ngờ mình đã phát điên, tự cho mình là thông minh, phỏng đoán lòng người.
Nếu ngay từ đầu họ muốn nhắm vào Đoàn Kinh.
Vài tháng trước, cô cô đến mai mối, đó chính là khởi đầu của kế hoạch, theo sau đó đệ đệ gây ra đại họa, Đoàn Kinh sẽ bị kéo vào vực sâu.
Ta run rẩy nắm chặt vạt áo Xuân Sinh, thô bạo kéo vào thư phòng: "Xuân Sinh đại ca, ngươi có biết viết giấy bán thân không?"
Xuân Sinh ngơ ngác: "Biết chứ, ta đã thấy không ít rồi."
Ta nhét bút vào tay Xuân Sinh: "Viết đi."
"Hả?"
Ta sắp khóc vì lo lắng: "Coi như ta cầu xin ngươi."
Xuân Sinh nói: "Không cần, ta đưa cho người một tờ. Như phủ chúng ta, mua nhiều nha hoàn, đều đã có dấu triện của quan phủ, chỉ cần cuối tháng đến quan phủ báo cáo là được."
Ta gật đầu, thấy Xuân Sinh lục lọi hồi lâu, rút ra một tờ giấy đã ố vàng.
Sau đó, trong tiếng kêu sợ hãi của Xuân Sinh, ta cắn ngón tay, ấn lên dấu vân tay của mình.
Trong thư phòng im lặng như tờ.
"Người... cô nương... Công tử mà biết, ta..."
Ta cẩn thận gấp tờ giấy bán thân lại: "Ngày mai sẽ đến quan phủ."