Vãn Xuân Phong - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-16 13:48:03
Lượt xem: 1,723
Đi qua hành lang, một tiểu viện có núi đá và hoa cỏ tươi tốt đột nhiên xuất hiện.
Dáng người Đoàn Kinh rất cao, ta nằm trên vai hắn, có thể chạm tới quả lựu trên ngọn cây.
Chỉ là hiện tại ta không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp như vậy.
Một đường thông suốt không trở ngại, hắn vác ta vào một gian thư phòng bốn phía rộng mở, ném lên chiếc giường nhỏ, nheo mắt nhìn kỹ ta: "Chính là ngươi đã nhận hai ngàn lượng của nhà ta?"
Hai ngàn lượng!
Cả đời ta chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, lập tức kích động đứng dậy, tranh cãi với hắn: "Ngươi nói bừa! Rõ ràng là hai mươi lượng."
Để chứng minh, ta vội vàng xòe tay ra, trong lòng bàn tay có vài lạng bạc vụn.
"Cha mẹ ta nói nhà nghèo đường xa, cho ta một nửa làm lộ phí!" Nói xong nhét vào tay hắn, "Ta không gả nữa! Trả lại cho ngươi, số tiền còn lại ta sẽ từ từ trả."
Đoàn Kinh nhìn chằm chằm vào mấy lạng bạc vụn đẫm mồ hôi trong lòng bàn tay ta, đột nhiên cười: "Mười lượng, ngươi ngốc thật hay giả ngốc vậy."
Hắn đặt một chân lên bàn, ngón tay thon dài móc vào chiếc vòng ngọc đỏ bên hông, nhếch môi cười: "Nhìn cho rõ, một món trang sức của thiếu gia ta đã đáng giá năm trăm lượng, mười lượng, ngay cả một con dế cũng không mua nổi."
Làm sao ta biết được mười lượng bạc trong mắt Đoàn Kinh chỉ là tiền ăn chơi hưởng lạc, sợ hãi lùi một bước, nghĩ thông mọi chuyện, ta cứng đờ tại chỗ.
Ba ngón tay của đệ đệ ta, sao lại chỉ đáng giá mười lượng.
Không phải là cha mẹ gả ta, mà là cùng cô cô lừa gạt ta, bán ta.
Nỗi chua xót, sợ hãi, uất ức trên đường lên kinh thành, vào khoảnh khắc này đột nhiên dâng lên mũi, ngay trước khi sắp trào ra, bị ta cố nén lại.
Ta cúi đầu, lặng lẽ đỏ hoe vành mắt.
Đoàn Kinh nhấc vạt áo lên, ung dung ngồi xuống, thưởng thức phản ứng chán nản của ta: "Sao, nghĩ thông rồi à? Chỉ sợ cha mẹ ngươi đã cuỗm số tiền này, cao chạy xa bay rồi. Nhận tiền còn dám chạy, ta sẽ đánh gãy chân bọn họ."
Lời nói của hắn cứ chọc vào chỗ đau lòng của người ta, nhưng lời nói thô lỗ mà có lý.
Tâm tư của cha mẹ ta không phải ta không hiểu, luôn nghĩ nhẫn nhịn thì sẽ qua, nhẫn nhịn đến cuối cùng, lại đánh mất cả đời mình.
Bây giờ, chỉ còn cách chấp nhận số phận.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta nén tiếng nấc, "Ta không đi, xin đừng làm khó cha mẹ ta."
Nụ cười của Đoàn Kinh đột nhiên lạnh đi, "Tên là gì?"
"Trương Vãn Ý, người Dương Châu."
Lúc này ta giống như một con cá nằm phơi bụng, dù thế nào cũng không vùng vẫy nổi.
"Vãn Ý." Đoàn Kinh nhấm nháp cái tên, dùng roi nâng cằm ta lên, cẩn thận ngắm nghía, "Trông ngươi ngoan ngoãn, dung mạo cũng được, biết làm gì?"
"Nấu cơm, dệt vải, làm ruộng, nuôi gà..."
"Chậc." Đoàn Kinh lộ vẻ chán ghét, "Ai muốn nghe mấy cái đó, có biết chọi gà không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-xuan-phong/chuong-2.html.]
Ta mờ mịt lắc đầu.
"Chọi dế?"
Lại lắc đầu.
"Hát hí khúc? Đoán rượu? Oẳn tù tì? Cưỡi ngựa?"
...
Sắc mặt Đoàn Kinh càng lúc càng khó coi: "Sao ngươi cái gì cũng không biết vậy?"
Ta thừa nhận, Đoàn Kinh trông đẹp trai, lông mày thanh tú, tuấn tú vô song, như bước ra từ trong tranh, nhưng chỉ vì tính tình ngang ngược này của hắn ta, ta không thể nào thích nổi.
Trong lòng phản kháng, lời nói ra cũng không dễ nghe, gần như cứng nhắc nói: "Ta xuất thân từ gia đình nhỏ bé, ngươi xem thường ta thì cứ coi ta như nha hoàn mà sai khiến, rồi cưới người khác là được."
Đoàn Kinh cười khẩy một tiếng, "Gọi một nha hoàn hai ngàn lượng, ta đây không quen miệng."
......
Lúc này hắn nhìn ta, tựa hồ chỗ nào cũng chướng mắt.
Ta mới đến, dĩ nhiên không thể ở chung phòng với Đoàn Kinh.
Đoàn Kinh hỏi xong, dường như nhìn thêm một cái cũng thấy ô uế, bưng chén trà mới dựa vào cửa sổ, bảo ta lui ra.
Trong viện của Đoàn Kinh chỉ có một tiểu tư tên Xuân Sinh.
Tính tình hắn hiền lành chất phác.
Xuân Sinh dẫn ta đến trước một căn phòng nhỏ đơn sơ, khách sáo nói: "Cô nương cứ yên tâm ở đây, có công tử che chở, nếu trong phủ có gì ấm ức thì cứ nói ra đừng ngại."
Ta nào dám kêu ca gì, người ta là bậc quyền quý, nói lời êm tai, nhưng mình phải biết thân biết phận mới mong sống yên ổn.
Ta cảm ơn Xuân Sinh rồi đẩy cửa vào phòng.
Căn phòng không tồi tàn như ta tưởng, đồ dùng sinh hoạt đều có đủ.
So với căn nhà tranh dột nát ở quê nhà, nơi này tốt hơn gấp bội phần.
Ta vừa thu dọn xong thì Xuân Sinh đã quay lại, vẻ mặt áy náy: "Cô nương, công tử đói bụng, muốn ngươi làm năm đĩa bánh ngọt mang qua."
Ta đã biết, trên đời này làm gì có chuyện sung sướng mà không phải trả giá.
May mắn là ta chỉ phải làm bánh ngọt, tuy tốn thời gian công sức nhưng không phiền lòng, ta vui vẻ nhận lời, thu dọn đồ đạc rồi đi tới một căn nhà bếp nhỏ.
Trên đường đi ta lẩm bẩm, với thân hình của Đoàn Kinh, liệu hắn có ăn hết năm đĩa bánh ngọt không?
Có lẽ là hắn yêu thích cô nương nào đó, làm bánh để lấy lòng nàng ta.