Vãn Xuân Phong - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-16 14:24:26
Lượt xem: 2,035
Ánh mắt của Đoàn phu nhân đảo qua đảo lại giữa ta và Đoàn Kinh, cười nói: "Người sắp lập gia đình quả nhiên khác biệt, Ký Minh tám đời có phúc, cưới được Vãn Ý."
Ta đặt đũa xuống: "Không dám nhận ạ, đều là Ký... Ký Minh tự chàng ấy..."
Vô tình theo Đoàn phu nhân mà cũng gọi tên chữ của Đoàn Kinh, khiến mặt đỏ bừng.
Tiệc gia đình kết thúc, Đoàn lão gia gọi Đoàn Kinh lại.
Ta đành để Xuân Sinh đưa về trước.
Trên đường có Nhị công tử đi cùng.
Hắn đứng dưới ánh trăng mờ ảo, ánh trăng như dải lụa trắng đổ xuống khuôn mặt hắn: "Tẩu tẩu ôn nhu hiền thục, quả thật là phúc khí của đại ca."
Một chiếc đèn nhỏ chạm khắc rồng phượng không hiểu sao lại xuất hiện giữa ta và Nhị công tử, hóa ra là Xuân Sinh đi phía sau.
Ta buồn cười trong lòng, bình tĩnh đáp lại: "Nhị công tử quá khen, Đại công tử rất tốt, là ta trèo cao."
“Tính khí đại ca như vậy, vì sao tẩu tẩu lại —"
Ta ngẩng đầu, cẩn thận cân nhắc từng lời, sợ làm mất mặt Đoàn Kinh: "Tính khí thế nào? Chàng ấy không đánh ta, cũng không mắng ta, cho ta ăn no mặc ấm, còn có..."
Còn có một giỏ táo đã bỏ hạt trong bếp nhỏ, hai cái đùi gà tối nay, ánh đèn soi đường dưới chân trong đêm tối, và bàn tay âm thầm nắm chặt, thậm chí là ngày đầu gặp Đoàn phu nhân, trước khi đi, hắn không màng ánh mắt mọi người quay lại lấy đĩa bánh đã nguội.
Bất chấp sự khinh thường của những kẻ quý tộc kia.
Có lẽ ngay cả Đoàn Kinh cũng không hề hay biết điều đó.
"Tẩu tẩu, những việc này, ai cũng có thể làm được."
Ta lắc đầu: "Ta là người cố chấp, chàng ấy trước là tướng công của ta, sau lại bênh vực ta, từng chuyện từng chuyện tốt, người khác không biết, ta lại ghi nhớ."
“Vậy chẳng phải thay ai cũng được hay sao? Chỉ là chuyện duyên phận sớm muộn mà thôi."
Ta chớp chớp mắt: "Thật lòng mà nói thì ta không biết."
"Vãn Ý."
Đột nhiên có người gọi ta từ phía sau.
Quay đầu lại, một bóng người cao lớn đứng lặng lẽ trong bóng tối, bóng cây xào xạc.
Hắn đứng chắp tay sau lưng, chờ ta bước tới.
Bỗng nhiên, trong lòng ta vui sướng, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.
Ta quay người trở lại: "Tướng công, sao chàng ra nhanh vậy?"
Không biết vì sao, khoảnh khắc Đoàn Kinh xuất hiện, ta bỗng nhiên cảm thấy thư thái, kích động ôm lấy cánh tay hắn, lùi về phía sau một chút.
Đoàn Kinh nhìn chằm chằm Nhị công tử, một lúc sau khẽ cười nói: "Sao vậy? Đêm trăng đẹp thế này, Nguyệt Hoa không cùng ngươi ngắm, thì nhất định phải tìm người khác đến ngắm cùng sao?"
Nhị công tử mỉm cười đáp: "Đại ca hiểu lầm rồi, ta và tẩu tẩu tâm đầu ý hợp, chỉ là trò chuyện thêm vài câu thôi."
Ta nghe ra có điều không ổn, len lén kéo Đoàn Kinh, ra hiệu có chuyện muốn nói.
Đoàn Kinh không để ý đến ta: "Nàng ấy cũng rất thân thiết với mấy con ch.ó trong sân. Nếu ai cũng tìm nàng ấy trò chuyện vài câu, e rằng ta sẽ phải ở một mình trong phòng trống. Nàng ấy tốt bụng, dễ bị bắt nạt, nếu có ngày bị người ta ức hiếp, ta nhất định phải thay nàng ấy nói rõ mọi chuyện."
Nhị công tử cười: "Đại ca lo xa quá rồi, giờ cũng muộn rồi, ta xin cáo từ."
Sau khi người kia đi, rõ ràng không khí trở nên nặng nề hơn nhiều.
Cho dù ta có chậm hiểu đến đâu, cũng biết Đoàn Kinh đang tức giận, ta kéo kéo tay áo hắn: "Ta không muốn nói chuyện với hắn, là hắn cứ cố bắt chuyện."
"Ừ, nói tiếp đi."
Ta vẻ mặt buồn rầu: "Không có gì để nói nữa."
Bắt một người vốn trong sạch phải tự chứng minh sự trong sạch của mình, lẽ nào có đạo lý đó sao?
Đoàn Kinh cụp mắt xuống: "Được, vậy để ta hỏi nàng, chỉ cần được ăn no mặc ấm, thì ai cũng được sao?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta nghẹn lời, cắn môi, trong lòng rối bời.
"Cũng không phải... khó nói lắm."
Đoàn Kinh cười lạnh một tiếng: "Trương Vãn Ý, giờ ta mới biết, lấy một người vợ không biết dỗ dành phu quân thì thật là khổ tâm."
Ta sững sờ một lúc: "Chàng muốn nghe lời nói dối sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-xuan-phong/chuong-7.html.]
Hắn hung dữ nói: "Nàng dám!"
Ta uất ức nói: "Ta vốn dĩ không biết mà... Một người sắp c.h.ế.t đói, làm sao còn tâm trí để nghĩ đến chuyện thích ai, yêu ai chứ."
Đoàn Kinh thô bạo nắm lấy tay ta, nửa kéo nửa lôi ta đi về: "Bây giờ đã no rồi, cho nàng thời gian suy nghĩ."
Chân ta không dài bằng Đoàn Kinh, phải chạy theo, chẳng mấy chốc đã thở hổn hển: "Tướng... ta... ta chạy không nổi nữa."
Hắn đột nhiên dừng lại, khiến ta không kịp tránh, đ.â.m vào lưng hắn.
Mũi ta đỏ lên, nước mắt âm thầm rơi xuống.
Hắn quay người lại, hai tay kìm chặt cánh tay ta, ánh mắt u ám: "Nàng có biết gọi tên chữ của người khác có ý nghĩa gì không?"
Ta cố gắng thở dốc: "Biết...biết..."
"Ta không có trí tuệ lớn lao, không nghĩ được những điều cao siêu, cũng không hiểu được sự huyền diệu của tình yêu. Có lẽ, nếu thay bằng người khác, ta cũng có thể sống tốt với họ." Bàn tay trên vai ta đột nhiên siết chặt, ta nhăn mặt, tiếp tục nói, "Nhưng sống tốt, và thích sống tốt với người đó, là hai chuyện khác nhau. Ta có thể phân biệt được."
Ngón tay cái của Đoàn Kinh đột nhiên đặt lên môi ta: "Trương Vãn Ý, trước đây nàng vốn vụng về, tối nay sao lại thế này?"
Ta ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt Đoàn Kinh, thổ lộ hết lòng: "Ta thí..."
Lời chưa kịp nói ra đã bị một nụ hôn nóng bỏng chặn lại.
Hóa ra sự tiếp xúc giữa nam và nữ, giống như ngọn lửa bùng cháy trong mùa đông giá rét, cũng như mặt trời chói chang trên bầu trời mùa hè, và hơn thế nữa, giống như một dòng suối mát lành chảy về phía đông trong cái nóng oi bức, ẩm ướt, nóng bỏng, khiến trái tim đập loạn nhịp.
Không khí vốn đã ít ỏi của ta càng trở nên mỏng manh, ta hoảng loạn bám chặt lấy cánh tay Đoàn Kinh, tâm trí rối bời.
Cho đến khi trước mắt ta tối sầm lại, Đoàn Kinh cuối cùng cũng chịu buông ta ra, trán chạm trán, xấu xa trêu chọc: "Trương Vãn Ý, nàng đã từng hôn nam nhân chưa? Lần này để ta cho nàng hôn thỏa thích."
Có lẽ ta đã mê muội, kể từ đêm hôm Đoàn Kinh hôn ta đó, những hình ảnh như vậy cứ thi thoảng lại hiện lên trong đầu ta.
Hự!
Một thoáng không để ý, lưỡi d.a.o lướt qua đầu ngón tay, m.á.u lập tức chảy như suối.
Ta ngậm ngón tay vào miệng, buồn bực mút mát.
Đúng lúc có người bước vào căn bếp nhỏ.
Quay đầu nhìn lại, thân hình cao lớn của Đoàn Kinh di chuyển trong căn bếp chật hẹp, trông thật lạc lõng.
Ta càng thêm hoảng loạn, không biết nên nhìn vào đâu, chỉ thiếu nước chui xuống lỗ như chuột.
"Đưa tay ra, để ta xem."
Một mệnh lệnh, nhưng lại không giống mệnh lệnh, nghe dễ chịu hơn nhiều so với trước đây.
"Ồ." Tai ta đỏ bừng, đưa tay cho hắn xem.
Đầu ngón tay ướt đẫm, m.á.u loang ra thành màu đỏ nhạt, vẫn còn rỉ ra.
Đoàn Kinh nắm lấy tay ta, cúi đầu xuống, đôi môi mỏng hé mở, rồi ngậm lấy...
"A... bẩn... bẩn..."
Hắn ngậm ngón tay ta, đôi mắt phượng đẹp đẽ lạnh lùng liếc nhìn, nhìn chằm chằm vào mặt ta.
Một vị thần tiên công tử đẹp đẽ như vậy, cúi đầu, tỉ mỉ chăm sóc vết thương cho ta, vừa dịu dàng vừa thâm tình, khiến m.á.u trong người ta sôi sục, trong lòng ngứa ngáy, như bị lông ngỗng cào nhẹ.
Ánh mắt của hắn như có móc câu, khiến ta mê mẩn, hồn xiêu phách lạc.
Giống như hồ ly tinh trong thoại bản, chuyên dùng sắc đẹp để mê hoặc nữ nhân.
Ta chỉ dám nghĩ thầm, không dám nói ra.
Một hồi lâu sau, Đoàn Kinh mới buông ta ra, tỉ mỉ xem xét vết thương rồi nói: "Được rồi, m.á.u đã ngừng chảy."
Ta vẫn cứ đứng im thin thít.
Đoàn Kinh khẽ cười, ép ta vào góc bếp, trêu chọc: "Chưa từng thấy ai tán tỉnh người khác sao?"
"Tán... tán tỉnh ai cơ?" Ta ấp úng.
Bất ngờ, bàn tay Đoàn Kinh vòng ra sau lưng ta, nhẹ nhàng nhéo một cái.
Giữa tiếng thở gấp của ta, hắn bật cười thích thú: "Tán tỉnh nàng đó."
Trời ơi, hồ ly đực muốn bắt người rồi!