Vãn Xuân Phong - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-16 14:43:50
Lượt xem: 1,888
Đối với Đoàn Kinh, cha hắn là quan, chỉ cần động ngón tay, nửa cái mạng nhỏ của ta đã mất, dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến.
Chẳng lẽ vì chuyện bất lực mà hắn muốn g.i.ế.c ta bịt đầu mối sao?
Phải mềm mỏng, lúc này vẫn phải mềm mỏng.
Ta ôm Đoàn Kinh, vẻ mặt thành khẩn: "Tướng công."
"Nói."
"Thân thể tướng công khỏe mạnh, dù không làm được... chuyện đó, ta cũng không để ý, nhưng, nhưng... biết đâu bài thuốc có hiệu quả, chẳng phải là càng tốt sao?"
"Ra ngoài." Đoàn Kinh buông ta ra, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin.
Đoàn Kinh lạnh lùng nói: "Đừng để ta phải nhắc lại, ra ngoài."
Dường như ta đã thất sủng.
Dù sao cũng là nàng dâu được mua về, ta không có tư cách than trách gì, nhưng mỗi lần nhìn Đoàn Kinh đi ngang qua trước mặt mà không liếc nhìn, lòng vẫn chua xót đến rớt nước mắt.
Hôm nay gặp Xuân Sinh, hắn nhìn kỹ mặt ta: "Cô nương ốm à? Sao tiều tụy thế?"
Ngày nào ta cũng nghĩ về Đoàn Kinh, ngay cả trong mơ cũng vậy, ngủ không ngon, sắc mặt kém cũng không có gì lạ.
"Ừ..." Ta đáp lại một cách uể oải, "Xuân Sinh đại ca, ta không còn việc gì nữa, vào nằm một lát. Có việc gì thì gọi ta."
Trước kia ở quê, cả năm cũng không thấy lười biếng, giờ thật sự bị nuông chiều đến hư rồi, không ra thể thống gì.
Xuân Sinh gật đầu: "Ừ, được, chắc không có việc gì đâu. Người nghỉ ngơi cho khỏe."
Ta về phòng, đá giày chui vào chăn, ngủ thiếp đi.
Sau đó, mơ màng nghe thấy tiếng Xuân Sinh: "Ta thấy không ổn rồi, tìm đại phu xem sao... Tâm bệnh? Tâm bệnh cũng không thể như vậy..."
Tiếp theo là tiếng bước chân hỗn loạn đến gần.
Mí mắt ta nặng trĩu, không thể mở ra, chỉ cảm thấy có người vỗ vai ta: "Tỉnh lại."
Ta rên lên một tiếng, ngón tay không thể dùng chút sức nào.
Ngay sau đó, hắn đỡ ta dậy khỏi giường, ôm vào lòng, nắm lấy cổ tay: "Xem nào, bệnh gì đây?"
Có ngón tay đặt lên mạch của ta, một lúc lâu sau nói: "Mạch của cô nương yếu ớt, giống như là..." Ngừng một lúc lâu, "Có thể cho lão phu xem đồ ăn của cô nương không?"
"Nàng ấy ăn uống giống ta. Chỉ có trà là do người trong phủ pha sẵn mang đến."
Ta vật lộn hồi lâu, cuối cùng cũng mở được mí mắt nặng trĩu, Đoàn Kinh ngồi bên giường, ôm ta, sắc mặt nghiêm trọng.
Một ông lão râu tóc bạc phơ bưng chén trà, ngửi ngửi, chấm đầu ngón tay vào nước, nhấp một ngụm, trong phòng chìm vào im lặng.
Một lúc lâu sau, trán đại phu lấm tấm mồ hôi, nói: "Ngũ thạch tán."
Ta chưa từng nghe qua, nhưng sắc mặt Đoàn Kinh lại thay đổi.
Đại phu nói: "Trong trà pha một ít, ngắn hạn thì cường thân kiện thể, lâu dài lại là độc dược, hao tổn căn cơ, không xa cái chết. Gần đây, cô nương có gì khác thường không?"
Nhìn sắc mặt Đoàn Kinh, ta biết chuyện này hệ trọng, bèn kể hết: "Tinh thần thì tốt, ban đêm đổ nhiều mồ hôi, còn..." Ta liếc nhìn Đoàn Kinh, mím chặt môi.
Đêm còn nghĩ đến hắn, cảnh tượng đó không tiện nói ra.
Đại phu gật đầu: "Vậy thì không sai rồi, dùng thuốc này, trong chuyện phòng the, quả thật sẽ sung mãn hơn một chút..."
Dái tai Đoàn Kinh cũng đỏ lên, hắn khẽ ho một tiếng: "Có cách giải không?"
Đại phu cười nói: "Cô nương dùng ít, ngừng lại rồi từ từ bồi bổ là được."
Sau đó ông ấy kê đơn thuốc bổ, để Xuân Sinh đưa đi.
Trong phòng chỉ còn lại ta và Đoàn Kinh.
"Tướng công, chuyện ta chảy m.á.u mũi, cũng là vì Ngũ thạch tán."
Đoàn Kinh ôm ta: "Ngũ thạch tán không phải thuốc kích dục, Trương Vãn Ý, nàng thèm ta thì cứ nói thèm ta, đừng lấy Ngũ thạch tán làm cớ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-xuan-phong/chuong-9.html.]
"Ồ..."
"Vừa rồi nàng nói, ban đêm đổ nhiều mồ hôi, còn gì nữa?"
Ta đã đoán Đoàn Kinh không dễ dàng tha cho ta.
"Không có gì."
"Nói hay không?" Tay hắn đặt trên eo ta, rõ ràng biết điểm yếu của ta ở đâu, chỉ cần cù nhẹ một cái, ta sẽ phải van xin tha thứ.
Ta vùi đầu vào lòng hắn, lí nhí: "Chỉ là nhớ chàng."
“Nói to lên, làm sao?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tai ta đỏ ửng, bực bội nói: "Nhớ chàng! Ngay cả trong mơ cũng nhớ!"
"Mơ gì?"
Ta không đỡ nổi sự truy hỏi của Đoàn Kinh, trong đầu hiện lên hình ảnh: Như đêm hôm đó, trăng sáng tỏ, dưới gốc cây là sự dịu dàng cuộn trào và rung động, rõ ràng chỉ là một nụ hôn, lại khiến ta đêm đêm nhớ lại, rung động không thôi.
Ta không còn trong sạch nữa.
Mà kẻ gây ra tất cả chuyện này là Đoàn Kinh.
Hắn lại còn tra hỏi ta.
Ta hung hăng đánh hắn một cái.
Đoàn Kinh nheo mắt: "Giỏi lắm, nàng dám đánh ta?"
Cái khí thế vừa mới dâng lên bỗng chốc tắt ngúm, ta rụt cổ, buồn bực nói: "Nếu chàng không hôn ta, ta đã không nghĩ lung tung."
"Lại là lỗi của ta?" Đoàn Kinh lại trở nên hung dữ, hắn khóa hai tay ta ra sau lưng, nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười, "Có thích ta hôn nàng không?"
Mặt ta mỏng, làm sao chịu nổi những lời nói như hổ như sói của hắn, ánh mắt lảng tránh nói: "Thích..."
"Vậy là được rồi." Đoàn Kinh kéo ta lại gần, cúi người ghé sát tai, bật cười, "Hôn môi mới chỉ là gì chứ? Thích trẻ con không?"
Giọng ta run run: "Ta bệnh rồi... chàng... chàng kiềm chế một chút."
Đoàn Kinh ôm ta, lăn một vòng vào giường, tiện tay kéo chăn lên: "Yên tâm, không động vào nàng. Đợi ta điều tra rõ là ai—"
Ánh mắt hắn lóe lên tia sắc lạnh, hiện lên vẻ tàn nhẫn sâu sắc: "Đào mả tổ nhà hắn lên."
Bệnh của ta kéo dài mấy ngày, Đoàn Kinh đêm nào cũng ngủ trên giường ta.
Đối với chuyện này ta có chút bất mãn.
Ta cảm thấy chưa thành thân, như vậy là quá lỗ mãng.
Nghe ta nói vậy, Đoàn Kinh liền dẻo miệng ngon ngọt dỗ dành: "Tiểu gia đã ôm ấp, hôn hít rồi, về sau nàng còn tâm trí đâu mà đi tìm trai lạ?"
Ta thấy Đoàn Kinh có vẻ bất an, bèn trịnh trọng thề thốt: "Ta là phận nữ an phận thủ thường, đã theo chàng thì trọn đời theo chàng, dẫu chàng có mệnh hệ gì, ta cũng nguyện thủ tiết thờ chồng, quyết không tư tình với ai khác."
Đoàn Kinh nghe vậy, sặc trà phun ra, tay nắm chặt vạt áo ướt nhẹp, nói: "Nàng mong ta c.h.ế.t đến thế sao?"
Ta biết mình lỡ lời, vội vàng đính chính: "Ta không thủ tiết, ta sẽ tuẫn tình theo chàng."
Đoàn Kinh ho khan dữ dội hơn, lau vội vết nước trên áo, thở dốc ra hiệu cho ta: "Lại đây."
Ta bước tới, bị hắn ôm chặt vào lòng, ta kêu lên một tiếng.
Đoàn Kinh thế mà lại cắn ta.
Đôi mắt hắn đen láy, ánh nhìn sâu thẳm như chứa cả ngàn vì sao: "Trương Vãn Ý, hai ta cùng sống chẳng phải tốt hơn sao?"
Người khác đều thích phu quân gọi mình bằng tên thân mật, riêng ta lại chỉ thích Đoàn Kinh gọi cả tên họ ta, Trương Vãn Ý.
Mỗi lần hắn gọi, tim ta lại như ngừng đập nửa nhịp.
Có lẽ ta thật sự đã động lòng rồi.
Ta che mặt, lí nhí: "Ta phải đi rồi... chàng buông ta ra..."
Đoàn Kinh nắm lấy vành tai đỏ ửng của ta: "Nàng hôn một cái, ta sẽ buông."