Vân Yểu - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-01 16:13:49
Lượt xem: 3,080
15
Thì ra vốn dĩ, ta vừa mang thai, Dung Húc liền đi hỏi Vu sư trong tộc.
Vu sư nói, cái thai ta đang mang chính là nữ nhi.
Sư tộc trước kia là nữ tử dẫn đầu đàn.
Nhưng về sau, khí hậu biến ảo cùng những lần chuyển đổi địa bàn, nam tử dần dần nắm giữ thực quyền.
Hiện nay, ý nghĩ thủ lĩnh Sư tộc chỉ có thể là nam tử xâm nhập thú tâm, cũng được tộc đàn ủng hộ.
Thân thể ta không tốt, mang thai một lần này xong liền không còn muốn sinh thêm hài tử nữa.
Phụ mẫu Dung Húc trước kia liền chướng mắt ta là nữ tử dị tộc.
Vì cưới ta, Dung Húc đã vô cùng hao tâm tổn trí.
Thậm chí không tiếc lấy mệnh phấn đấu.
Đánh bại phụ thân của hắn cùng những kẻ khác.
Mà bây giờ, hắn cần một người thừa kế.
Hắn vì ta nguyện ý đánh đổi mạng sống, không tiếc ngỗ nghịch phụ mẫu, vứt bỏ quyền vị.
Nhưng hôm nay, hắn vì một người thừa kế, một trận kích thích, mà ra ngoài tìm đồng tộc Trần Niệm của ta.
Trong lần mang thai này, ta kém chút chết.
Hắn chạy một lượt toàn bộ lục địa, chỉ vì tìm kiếm một gốc Linh Chu cứu ta, kém chút mệnh tang hoàng tuyền.
Khi hắn trở về, trên thân thêm rất nhiều vết thương, lại chưa từng nói với ta hắn đã gặp phải chuyện gì.
Vĩnh viễn để cho ta an tâm.
Rõ ràng chúng ta yêu nhau như thế, đều nguyện ý vì đối phương đánh đổi mạng sống.
Chúng ta làm sao lại đi đến bước đường này?
Ta khẽ đẩy ngón tay của hắn ra.
"Dung Húc, đừng có nguỵ biện nữa. Tình yêu của ngươi khiến ta thấy rẻ mạt vô cùng, cho nên mới có thể cho ta, cũng có thể cho thêm người khác. Muốn một người thừa kế, chẳng qua là ngươi tìm tấm bình phong che đậy mà thôi."
Ta kéo ngăn kéo ra, lấy ra phong thư Trần Niệm gửi cho ta.
Tiện tay ném cho hắn.
"Ngươi nói là vì để Trần Niệm mang thai, để nàng sinh hạ nam hài trở thành người thừa kế của ngươi. Nhưng ngươi lại nhiều lần dung túng nàng, cho phép nàng nhổ lông của ngươi, cho phép nàng đến thư phòng câu dẫn ngươi. Sau khi nàng chịu uỷ khuất, ngươi bởi vì đau lòng cùng dục vọng tại giả sơn sau hôn nàng."
Đã buồn nôn lại còn ác độc.
Mỗi một câu nói của ta, trên mặt Dung Húc liền trắng thêm một phần.
Hắn buông ta ra.
Mở phong thư.
Bên trong rõ ràng là lông đuôi màu nâu nhạt trên người hắn.
Ta bình tĩnh nói.
"Cho nên, đây cũng là thủ đoạn ngươi để cho nàng sinh hạ người thừa kế hay sao? Dung Húc, ngươi thật khiến cho người ta buồn nôn."
Dung Húc thất hồn lạc phách, toàn thân khí tức nghiêm nghị.
Lại nói không ra bất kỳ lời nói phản bác nào.
Rời đi giống như vong hồn.
16
Có lẽ ngay cả Dung Húc cũng quên rồi.
Ở đây có một mật đạo.
Lúc trước hắn nói cho ta chuyện này, là vì để cho ta tại thời khắc nguy cấp có thể thoát thân.
Mấy năm trôi qua, mật đạo chưa hề được sử dụng qua.
Hắn lại cũng quên chuyện này.
Ngày mười lăm hôm đó, Dung Húc theo thường lệ đến nói chuyện cùng ta, dặn dò ta ăn cơm.
Hắn và binh thú đi rồi.
Không bao lâu ta liền đi xuống mật đạo.
Ta chạy đi, ngay cả gặp nữ nhi một lần cuối cũng không dám gặp.
Hôm sinh ra nó, ta chỉ là xa xa nhìn thoáng qua.
Nó còn quá nhỏ, nhỏ như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-yeu/chuong-9.html.]
Nhưng ta chỉ là nhìn thoáng qua.
Liền để nhũ mẫu đem nó ôm đi, sau đó lại không nhìn nó thêm chút nào nữa.
Ta mua xuống một chiếc xe ngựa.
Mấy canh giờ sau.
Ta cuối cùng đã tới bên vách núi.
Núi xa, trăng tròn huyền không.
Gió nhẹ đìu hiu, cuốn lên tà váy.
Tóc của ta theo gió nhảy múa, ánh mắt mơ hồ.
Ta chỉ có thể nhìn thấy vách núi là vực sâu vạn trượng, có mây mù bồng bềnh .
Gió đang gào thét bên tai.
Phảng phất không ngừng dẫn dụ ta xuống dưới.
Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm tê tâm liệt phế của Dung Húc.
"Yểu yểu! Đừng đi lên phía trước! Ta sai rồi, cầu xin nàng trở về, đừng có lại đi về phía trước......"
Ta quay đầu.
Dung Húc đang đứng tại bên cạnh xe ngựa.
Hắn hoảng sợ thất thố, cũng không dám tới gần.
Ta bình tĩnh nhìn về phía hắn: "Dung Húc, lúc trước ta cứu ngươi một mạng, ngươi từng nói qua sẽ đáp ứng ta một nguyện vọng.
"Bây giờ, nguyện vọng của ta chính là, trước khi Xán Xán cập kê, không cho ngươi đem Trần Niệm đón vào trong phủ!
"Ngươi muốn phải đem nó nuôi dưỡng để thành người tốt, dạy nó cách đối nhân xử thế, phải làm tròn trách nhiệm của một phụ thân!"
Chuyện ta có thể làm vì Xán Xán không nhiều..
Chỉ có những thứ này.
Chuyện duy nhất Dung Húc không thể giữ lời với ta, chính là lăn giường với Trần Niệm.
"Nàng trở về, ta liền đồng ý hết! Yểu Yểu, ta hối hận, nàng sợ đau, ta không muốn......"
Hắn tiến lên một bước, ta liền lui lại một bước.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn liền hoảng hồn, đứng tại chỗ, ánh mắt vỡ vụn, con mắt hiện đỏ.
"Yểu Yểu, nàng không quan tâm ta cùng hài tử sao?"
Ta cười đến thoải mái: "Từ bỏ, hài tử ta từ bỏ, ngươi, ta cũng không cần."
Ta dần dần cười.
Lại không phải cười với hắn.
Ta cười cho chính bản thân mình.
Miệng bên trong phát ra những âm thanh trầm bổng, có chút vui vẻ.
Gần đến lúc về nhà, tâm tình lại có chút e sợ.
Ở đây chờ đợi mấy năm, ta nhớ quê nhà, nhưng lại sợ hãi.
Ta nhìn thấy hắn trong khoảnh khắc hóa thành nguyên hình, hướng ta phi nhanh vọt tới.
Móng vuốt của hắn vuốt chạm đến váy áo của ta, lại chỉ câu được một tấm vải.
Ta đã rơi vào vực sâu vô tận.
Trăng tròn chiếu vào trên mặt ta.
Thân thể của ta dần trong suốt, dần dần nhắm mắt lại.
......
"Yểu yểu, con rốt cục tỉnh rồi!"
Nghe được một mùi hương khử trùng quen thuộc.
Mở mắt ra.
Ta nhìn thấy trần nhà bệnh viện
Quay đầu nhìn thấy mẹ cũng bạn thân ánh mắt đang tràn đầy vui mừng.
Chóp mũi ta chua chua, hốc mắt trong khoảnh khắc ướt át.
"Con về rồi đây."
Con đã trở về rồi.