Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:51:57
Lượt xem: 4
Vốn trang hộ cũng sẽ lén nuôi gia súc gia cầm, nhưng chăn nuôi cũng cần phải cho ăn. Gà còn có thể ăn sâu, đến lúc đó hài tử trong nhà có thể ra đồng bắt sâu.
Bọn họ không ký khế ước bán thân, vì vậy nhất định bọn họ phải tìm cách để tự nuôi sống mình.
Nói như vậy, nếu trồng lương thực bị thua lỗ có thể bù lại bằng chăn nuôi, hẳn là trang hộ sẽ rất nguyện ý trồng rau.
Chu Chính Minh thừa nhận vừa rồi giọng của mình hơi lớn quá, nếu là như vậy, bọn họ cam đoan chăm sóc phần đất trồng rau của Khương Đường thật cẩn thận, giống như chăm sóc phần đất lương thực vậy.
Hắn nuốt nước miếng: “Đất của chủ nhân, đương nhiên là tùy chủ nhân định đoạt.”
Khương Đường cười nhạt một tiếng, làm căn phòng đơn sơ cũng trở nên bừng sáng hơn: “Ta hy vọng cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn một chút, dù sao ta cũng không có gia cảnh xuất thân tốt, cũng biết rõ không có tiền khó khăn đến cỡ nào.”
Chu Chính Minh vốn còn muốn nắm chặt Khương Đường, nuôi con gì trồng cây gì cũng phải nghe theo hắn. Nhưng nói xong mấy câu, hắn lại phải nghe Khương Đường.
Hắn tò mò hỏi: “Không biết chủ nhân là đang làm việc gì, ta cũng chỉ là lắm miệng hỏi một câu vậy thôi, chính là thấy cách nói chuyện làm việc không giống người bình thường.”
Kỳ thật lúc đầu khi nhìn bộ dạng Khương Đường, hắn cho rằng nàng là ngoại thất của đại nhân vật nào đó. Nữ tử như vậy làm cho người ta phỉ nhổ, nhưng hiện tại nhìn thì thấy thật sự là không giống.
Trang hộ bọn họ, không tiện hỏi thăm người môi giới về chuyện của chủ nhân.
Cho nên Chu Chính Minh mới có câu hỏi này.
Khương Đường nói: “Ta còn tưởng rằng Chu đại ca đoán được nữa chứ. Thành nam có một tiệm lẩu Khương thị, chính là do ta mở. Nếu không phải ta buôn bán thì làm sao mà lại cần dùng nhiều rau màu như vậy, ngươi thấy đúng không?”
Chu Chính Minh vội nói không dám: “Chủ nhân nói là cần rau, cứ yên tâm, trồng trọt là chuyện ta am hiểu nhất, còn sợ trồng rau không tốt nữa sao. Chủ nhân nói trồng gì thì trồng c.ái ấy, trồng rau thì lớn nhanh hơn trồng lương thực, mấy chuyện mua giống tỉa cây cứ giao hết cho ta, ngươi cứ yên tâm là được rồi.”
Khương Đường nói: “Một mẫu đất củ cải, hai mẫu cà tím, bắp cải cũng trồng hai mẫu đất, còn lại trồng chút hành lá và tỏi, khoai tây khoai lang.”
Chu Chính Minh hỏi có muốn trồng ớt hay không, Khương Đường lắc đầu: “Ớt thì không cần.”
Gia vị đều là từ các nơi đưa tới, đều không phải là sản vật địa phương.
Củ cải bắp cải là bởi vì tiệm lẩu dùng nhiều, muốn cà tím là bởi vì quầy hàng bán đồ nướng muốn bán. Các quầy hàng khác bán thịt, nhiều nhất là sử dụng một ít hành lá và tỏi.
Đồ ăn của Khương Đường thì nàng trực tiếp ra đầu ngõ rẽ trái, ra đường mua là được rồi.
Nàng sống một thân một mình ăn không nhiều lắm, có mua cũng tiêu không hết bao nhiêu tiền.
Chu Chính Minh toàn bộ nghe Khương Đường, cuối cùng còn nói một câu: “Chủ nhân trẻ như vậy mà đã buôn bán rồi, thật đúng là lợi hại.”
Sĩ nông công thương, tuy rằng thương nhân có địa vị thấp nhất, nhưng đối với dân chúng mà nói, cho dù triều đình nói nông dân tốt đến cỡ nào cũng chẳng quy được thành tiền bạc thật sự cho họ.
Ai mà không muốn ăn thịt, ai mà không muốn kiếm tiền.
Khương Đường là một nữ tử, buôn bán lợi hại biết bao.
Khương Đường cười cười, thuận miệng còn hứa hẹn: “Đến lúc đó nếu thiếu người, ta sẽ nghĩ đến thôn trang.”
Chu Chính Minh lập tức mặt mày hớn hở, buổi trưa còn g.i.ế.c một con gà trong nhà, nhiệt tình chiêu đãi Khương Đường và mẫu tử Lưu gia.
Biết được Lưu gia là hàng xóm của Khương Đường, chỉ là đi theo nàng làm ăn, thái độ càng thêm ân cần, hoàn toàn không giống lúc mới tới, khiến Lưu đại tẩu nhìn mà cũng vô cùng kinh ngạc.
Thật đúng là rất khác, Lưu đại tẩu biết trước kia Khương Đường làm nha hoàn ở Hầu phủ, nàng ấy cho rằng nha hoàn chính là bưng trà đưa nước, xoa vai bóp chân, nhưng nhìn mới biết nàng được học thật sự không ít.
Cách đối xử với mọi người mọi vật cũng không giống người khác.
Cái này gọi là gì nhỉ, muốn khen thì phải chê trước, lại lấy củ cải treo ở phía trước nữa.
Mà có lẽ chỉ có Khương Đường là khác biệt. Nhiều nha hoàn như vậy, cũng không thấy ai chuộc thân đi ra ngoài làm ăn.
Lưu đại tẩu hồi tưởng lại xem lúc Khương Đường và Lưu gia ở chung có phải như vậy hay không, chi tiết nhỏ nàng ấy không nhớ rõ lắm nhưng khẳng định có, rốt cuộc là người làm ăn, trước kia cũng là xem thường.
Cho dù nàng ấy và Đại Lang không đến, Khương Đường cũng có thể xử lý rất tốt.
Hai người bọn họ đến đây chỉ là để chống lưng, tạo hiệu ứng thị giác chống lưng mà thôi.
Cơm trưa chính là cơm nhà nông, ăn có một phen hương vị khác. Trù nghệ của Vệ thị không tệ, chỉ là quá nhát gan, trên bàn cơm cũng không dám nói chuyện.
Những chuyện khác không cần Khương Đường lao tâm, chỉ hỏi chủ nhân hộ chung quanh họ gì, có dễ ở chung hay không, Chu Chính Minh trả lời họ Cố.
Chu Chính Minh: “Một tháng trước mới đổi chủ, tính ra cũng trùng hợp thật đấy. Nhưng mà đất bên kia rất nhiều, có thể trồng lúa nước cũng được.”
Họ Cố.
Khương Đường rũ mắt xuống: “Vậy không có chuyện gì khác thì ta về trước, ta ở phố Trữ Nguyên, nếu có việc cứ tới đó tìm người.”
Sau khi trở về, Khương Đường đi trả xe ngựa trước, sau đó mới về nhà. Ngay tại cửa nhà, nàng nhìn thấy xe ngựa Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Nàng đưa tay gõ, rèm xe lập tức được vén lên, Hoài Hề từ bên trong thò đầu ra: “Ngươi đã về rồi, đại nương tử muốn cùng Ngũ công tử thương lượng chuyện mở cửa hàng, muốn hỏi ý tứ của ngươi một chút. Ta tới đón ngươi đi Cẩm Đường Cư, lúc này ngươi có thời gian rảnh không, nếu không có thì ngày khác ta lại đến.”
Hôm nay là mùng tám tháng hai, Cố Kiến Sơn đã trở về được hai ngày.
Khương Đường gật đầu: “Ta vào trước xem một chút, một lát nữa sẽ đi ra.”
Khương Đường vào nhà xem Điểm Kim Ô Kim một chút, rót thêm nước và cơm cho bọn chúng rồi lại cầm một ít hạt dẻ xào và điểm tâm, lát nữa ăn trên đường.
Từ nhà nàng đến Cẩm Đường Cư hơn một canh giờ, chỉ ngồi thôi cũng quá khó chịu.
Hoài Hề nhìn thấy đồ ăn, ánh mắt đều sáng lên: “Ta biết ngay ở chỗ ngươi có đồ ăn ngon mà, vậy nên cơm trưa nay ta cũng ăn ít lắm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này còn chưa muộn, Hoài Hề đợi gần hai khắc.
Khương Đường nói: “Để ngươi không phải ngồi không nha, ngươi nếm thử cái này đi, hương vị cũng không ngon như lúc mới làm ra đâu.”
Hoài Hề thấy đây là một món điểm tâm hình tròn, phía trên là nước sốt màu đỏ cam, nàng ấy dùng tăm trúc cắm một cái, cắn một nửa. Điểm tâm làm bằng bột mì, bên trong hình như còn có thịt, bên ngoài chua chua ngọt ngọt: “Đây là cái gì thế?”
Khương Đường nói: “Điểm tâm làm từ bạch tuộc bán trên đường đấy, là thứ có tám cái chân kia. Bên ngoài là bột nhào trứng gà, bên trên là nước sốt cà chua.”
Hoài Hề không cảm thấy sợ hãi một chút nào, ngược lại cảm thấy thật ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vao-tieu-thuyet-lam-nha-hoan-ta-cam-trong-tay-kich-ban-song-vui-ve/chuong-143.html.]
Dọc theo đường đi, hai người đều ăn uống nói chuyện, mà ở Cẩm Đường Cư, Lục Cẩm Dao cùng Cố Kiến Sơn đã sớm đến rồi.
Lục Cẩm Dao đi theo Trương chưởng quầy xem sổ sách, mang sổ sách của bốn tháng gần nhất tới đây.
Ngoại trừ sổ sách còn có khế thư mua công thức, trong trong ngoài ngoài có không ít đồ vật.
Lục Cẩm Dao định mở chi nhánh, nhưng lần này nàng không muốn mở ở Thịnh Kinh.
Cẩm Đường Cư ở thành phía nam có một gian thành phía bắc có một gian. Thịnh Kinh tuy lớn nhưng cửa hàng điểm tâm thật sự không tính là không ít.
Ngũ Hương Cư sinh ý tốt như vậy, nhưng ở Thịnh Kinh chỉ có ba nhà.
Điểm tâm không phải là mỗi bữa đều ăn, điểm tâm của Cẩm Đường Cư cũng chỉ có những người sống ở khu vực phố xá sầm uất mới có thể mua nổi.
Ngược lại trà sữa có thể mở thêm vài cửa hàng nữa, cho dù hạ giá xuống một chút cũng có thể kiếm được không ít tiền.
Chuyện cửa hàng, Cố Kiến Sơn ngoại trừ bỏ ra năm trăm lượng bạc ban đầu thì cũng không giúp được gì khác.
Ngược lại lục tục nhận được mấy ngàn lượng bạc tiền lợi nhuận, quả thật Cẩm Đường Cư kiếm được không ít tiền.
Mở cửa hàng mới chỉ cần Cố Kiến Sơn gật đầu là được, Lục Cẩm Dao cũng không trông cậy vào hắn có thể làm gì.
Lần này bảo hắn tới đây là muốn nói với hắn về chuyện của Khương Đường.
“Cửa hàng mới định mở ở Giang Nam, Giang Nam cách Thịnh Kinh cũng không xa, ta bảo Tùng Lâm cùng Hoài Hề đi qua đó.”
Cách không xa chính là đi hai ba ngày là có thể đến, chưởng quầy và sư phụ điểm tâm thì điểu hai người ở bên này qua đó, còn bên này lại tuyển thêm người mới.
Trang hoàng và mặt tiền cửa hiệu phải nhìn chằm chằm, tính ra lợi nhuận được chia thời gian này sẽ ít đi, Lục Cẩm Dao cũng tính toán lượng tiền tích góp được mua mặt tiền cửa hàng, đỡ phải dọn tới dọn lui.
Mắt thấy cửa hàng cũng sắp hết hạn rồi.
Cố Kiến Sơn đã xem qua sổ sách, hắn nói: “Tứ tẩu quyết định là được rồi.”
Lục Cẩm Dao bảo Lộ Trúc thu sổ sách lại: “Lại đi đun nước đưa chén trà mới cho Ngũ công tử đi.”
Ý tứ tức là bảo Lộ Trúc lánh mặt đi chỗ khác.
Lộ Trúc dạ một tiếng liền lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Lục Cẩm Dao cùng Cố Kiến Sơn.
Cửa sổ mở ra, đối diện là một trà lâu ngày thường làm ăn rất tốt, ngồi ở đây còn có thể nghe được tiếng thuyết thư tiên sinh giảng chuyện như có như không.
Đang giảng chính là câu chuyện về giai nhân tài tử.
Chuyện hay chỉ có trong sách, còn trong thực tế lại là khó khăn muôn vàn.
Lục Cẩm Dao thở dài: “Ngũ đệ, lần trước gặp ngươi, ngươi nói chuyện cưới vợ, tức là cưới người mình thích.”
Khi đó hỏi Cố Kiến Sơn thích dạng tiểu nương tử như thế nào, hắn nói, người hắn thích không giống người mà bà bà nàng thích.
Lục Cẩm Dao khi đó đã tin, cũng tin hắn toàn tâm toàn ý vì Khương Đường, không muốn Khương Đường chịu một tia ủy khuất.
Nhưng từ sau gia yến ngày mùng sáu, nàng nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đến Hầu phủ, nghĩ đến tương lai của mấy hài tử, cả đêm trằn trọc không được ngủ ngon.
Khương Đường không có song thân, mọi chuyện không có người làm chủ. Mẫu thân nàng căn bản không thích Khương Đường, cho nên Lục Cẩm Dao cũng không có cách nào nhận Khương Đường làm nghĩa muội.
Nhưng trong lòng nàng, đã coi Khương Đường như là muội muội ruột thịt của mình rồi.
Không ai nói thay cho Khương Đường thì nàng sẽ nói.
Trong mắt Cố Kiến Sơn có thêm vài phần thận trọng: “Tứ tẩu nhớ rõ không sai, ngày đó quả thật ta nói như vậy, nếu bây giờ ngươi hỏi lại, câu trả lời của ta cũng y như thế.”
Lục Cẩm Dao khẽ cười, nói: “Ta lớn hơn ngươi hai tuổi, là trưởng bối của ngươi, có một số lời không thể không nói. Ngươi năm nay mười tám tuổi, kéo dài thêm nữa, thì vài năm nay cũng phải thành thân. Hôn nhân gả cưới, không phải chuyện của một mình ngươi, dù sao ngươi cũng là con cháu Vĩnh Ninh Hầu phủ.”
Lục Cẩm Dao muốn khuyên Cố Kiến Sơn buông tay, nàng đổi ý rồi, nàng không coi trọng nữa.
Lục Cẩm Dao gằn từng chữ nói: “Nếu là con cháu Hầu phủ, ngươi nên gánh vác trách nhiệm của con cháu Hầu phủ, cưới vợ sinh con, là vì vinh quang của Hầu phủ. Không biết mẫu thân đã từng nói với ngươi hay chưa, nhưng mẫu thân hẳn là cũng có ý tứ này, chẳng qua lo ngươi ở Tây Bắc, cửu tử nhất sinh, mới không nói mà thôi.”
Trong mắt Cố Kiến Sơn có thêm một tia hàn ý, nụ cười trên mặt cũng không thấy đâu.
Để nói ra lời này Lục Cẩm Dao cũng phải suy nghĩ một hồi lâu. Lúc làm lễ cập kê, nàng còn bởi vì Cố Kiến Sơn không có ở Thịnh Kinh nhưng tràn đầy tâm ý mà rung động. Nhưng hiện tại, đặc biệt là chuyện xảy ra trong gia yến làm cho nàng ý thức được, không chỉ Trịnh thị hy vọng Cố Kiến Sơn cưới một thê tử có gia thế tương đương, mấy phòng khác cũng hy vọng như vậy.
Thê tử Cố Kiến Sơn có thể củng cố địa vị Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Cho dù ngày sau có phân gia, có một thúc thúc như vậy cũng sẽ nở mày nở mặt hơn, sẽ nguyện ý cùng con cháu trong nhà kết thân.
Cho dù là Cố Kiến Chu, trong lòng hắn sợ là sớm đã nhận định, em dâu tương lai, gia thế phẩm tính đều không thể thiếu. Cho dù Cố Kiến Sơn không thể cưới thê tử có gia thế quá cao, nhưng tuyệt đối sẽ không phải Khương Đường.
Thuyết thư tiên sinh trong trà lâu dừng lại, trong phòng an tĩnh, bên ngoài cũng an tĩnh, làm nổi bật tiếng nói Cố Kiến Sơn trầm ổn như chuông.
Cố Kiến Sơn nói: “Tứ tẩu, kiếp này của ta, không phải Khương Đường thì không cưới.”
Lục Cẩm Dao há miệng, chưa đợi nói chuyện, lại nghe Cố Kiến Sơn nói: “Lời này, nàng có thể không tin, ngươi có lẽ cũng không tin.”
Cố Kiến Sơn cũng là nói cho chính mình nghe.
Cố Kiến Sơn: “Ta đã sớm biết khó khăn, không phải tới ngày gia yến mới biết được. Ta cũng biết đến lễ cập kê, mẫu thân sẽ phát hiện manh mối, nhưng lấy cách làm người của mẫu thân, không có chứng cớ, bà ấy sẽ không làm gì Khương Đường cả. Cho nên, bất cứ lúc nào, đều nhờ tứ tẩu đừng nhắc đến Khương Đường và ta cùng một lần.”
Trịnh thị nhiều nhất sẽ cảm thấy mình không có dạy dỗ nhi tử tốt.
Chỉ cần không liên quan đến Khương Đường, Cố Kiến Sơn không quan tâm chính mình bị khiển trách bị trừng phạt.
Lục Cẩm Dao nghiêng đầu, cũng không đáp ứng.
Đã sớm biết, đúng vậy, lúc gặp Khương Đường Cố Kiến Sơn đã biết nàng là nha hoàn của Yến Kỉ Đường, nếu đã có lòng muốn cưới, sao lại không biết khó khăn đến cỡ nào.
Lục Cẩm Dao xem ra là tận lực thử một lần, nhưng Cố Kiến Sơn muốn làm thật chắc chắn.
Cố Kiến Sơn nói: “Ta có thể từ bỏ quyền thừa kế Hầu phủ, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến hôn sự của nhóm con cháu, nên hiếu kính phụ mẫu thì vẫn sẽ hiếu kính như trước, cái gì nên cho bà ấy thì đương nhiên sẽ cho.”