Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-11-05 21:09:25
Lượt xem: 1
Trịnh thị: “Chuyện từ khi nào, trong thư báo à?”
Lục Cẩm Dao đưa thư cho Trịnh thị xem. Khương Đường viết thư về nhà, mấy câu đầu tiên chính là hỏi thăm sức khỏe mọi người trong nhà.
Hỏi Lục Cẩm Dao có khỏe không, Chiêu ca nhi có khỏe không, phụ thân mẫu thân có khỏe không.
Trong thư cũng không đề cập đến Kiến Sơn, vô luận ai xem cũng sẽ không cảm thấy khác thường.
Sau đó mới nói chuyện có thai.
Cuối tháng tám hai người mới đến Liêu Thành, chẩn đoán ra có thai là vào giữa tháng Chín. Trong thư Khương Đường nói lúc đó vẫn chưa xác định, dưỡng thêm nửa tháng, cảm thấy đã chắc chắn mới viết thư cho Lục Cẩm Dao.
Phải mất nửa tháng sau bức thư mới đến tay Lục Cẩm Dao.
Tin tức này được bọc trong phong thư, đi mười lăm ngày đêm, qua tay vô số người mới truyền đến bên tai các nàng.
Trịnh thị cảm thấy đây là tin tức tốt nhất mà bà ấy từng được nghe trong năm nay. Hai mắt bà ấy hoe đỏ, không khỏi nói: “Hai người này đều là người ít kinh nghiệm, bên người chỉ có mấy nha hoàn tuổi còn trẻ, có thể giúp được gì chứ. Ngươi phái mấy ma ma có kinh nghiệm đi qua đó, còn phải ghi nhớ những chuyện kiêng khem ăn uống nữa…Đã tìm nha hoàn bà đỡ chưa?”
Trong lúc nhất thời, đầu óc Trịnh thị cũng rối loạn, cũng quên sạch nên chuẩn bị cái gì.
Lại cảm thấy ấu tử đã lớn như vậy rồi, lập nghiệp thành gia, hiện giờ cũng đã có hài tử.
Mà trước kia luôn ngóng trông Khương Đường mang thai, nhưng bây giờ đã có thì lại vui buồn lẫn lộn. Khương Đường nào biết chuyện cần phải chú ý, đại phu mang theo làm sao có thể so được với Thịnh Kinh. Còn có bà đỡ bên kia cũng không tốt bằng Thịnh Kinh nữa, tóm lại cái gì cũng thấy thiếu.
Hơn nữa Tây Bắc cách chỗ này ngồi xe ngựa ít nhất cũng phải một tháng, để Khương Đường trở về hiển nhiên không có khả năng. Vậy phải làm sao bây giờ, chỉ có thể gửi đồ qua đó.
Lục Cẩm Dao nói: “Bà đỡ thì không cần phải vội, lúc này mới vừa chẩn đoán ra thôi, chưa thể đưa bà đỡ đi qua đó ngay được. Cho dù là có lợi nhiều thì cũng không mấy ai vui vẻ cả. Như vậy đi, trước tiên phái ma ma qua đó, nha hoàn thì chỉ sợ Khương Đường cũng không quen dùng, phái một đầu bếp có kinh nghiệm đi là được rồi.”
Bà bà nàng dâu ngươi một lời ta một câu, đại khái đã suy xét hết tất cả mọi thứ cần chuẩn bị. Sau khi nói xong, Trịnh thị lại hơi xấu hổ nói: “Đúng rồi, có phải Chiêu ca nhi nên vỡ lòng rồi không, chỗ này của ta có một…”
Lục Cẩm Dao nói: “Vẫn còn sớm mà, mẫu thân đừng có tặng đồ cho thằng bé mãi như thế. Hơn nữa, Khương Đường cũng giống như muội muội ruột thịt của ta, ta sẽ không ghen tỵ đâu, mẫu thân yên tâm đi.”
Trịnh thị làm việc cực kỳ chu đáo, ước chừng mỗi lần tặng đồ cho Khương Đường ở bên kia thì cũng sẽ nhanh chóng tìm cớ tặng cho Cố Ninh Chiêu một chút. Lục Cẩm Dao lại không so đo những thứ này, đối với Khương Đường, nàng càng hy vọng có thể cho nhiều hơn một chút.
Trịnh thị không được tự nhiên cười cười: “Vậy trước tiên cứ sắp xếp như vậy đi, trời lạnh rồi, phải sang năm mới có thể trở về.”
Lục Cẩm Dao làm việc ổn thỏa, trước khi gửi đồ vật đi đều phải tìm phủ y kiểm tra qua một lần mới được.
Trong thư bảo Khương Đường sau khi nhận được đồ thì lại để cho đại phu xem một chút, còn lại không viết gì nữa cả, chỉ bảo nàng chăm sóc bản thân thật tốt, đừng chỉ lo cho hài tử.
Lúc viết những lời này, sắc mặt Lục Cẩm Dao thay đổi. Vì sao nàn lại nói như vậy? Đó là bởi vì... khi nàng mang thai, luôn cảm thấy những người xung quanh luôn lấy hài tử làm đầu. Lúc nàng không ăn được cơm, lúc cảm thấy khó chịu, ai nấy đều nghĩ cách để nàng ăn nhiều thêm một chút, giống như tất cả đều là vì hài tử.
Lục Cẩm Dao cũng biết như vậy là vì tốt cho hài tử, nhưng nàng cũng không muốn Khương Đường cũng giống như thế. Vậy nên trong thư mới bảo nàng đừng chỉ lo cho hài tử, phải lấy mình làm trọng.
Cho dù là nha hoàn hay là ma ma cũng đều có lúc chiếu cố không chu đáo, mà Cố Kiến Sơn không thường xuyên ở nhà, Khương Đường tuyệt đối đừng suy nghĩ lung tung.
—— Liêu Thành ——
Từ giữa tháng chín đã chẩn đoán ra Khương Đường có thai, nguyệt sự của nàng đến từ đầu tháng, sau đó từ tháng trước cho tới tháng này đã gần một tháng.
Nguyệt sự không tới Khương Đường cũng không lên tiếng, phủ y xem mạch nói mạch tượng chưa rõ ràng lắm, hình như là có, thẳng đến cuối tháng mới xác định được nàng thật sự đã mang thai.
Lúc đó Khương Đường còn không tin, nhưng có chính là có, không chính là không có.
Ngày chẩn đoán ra mang thai Cố Kiến Sơn không ở nhà, buổi tối Khương Đường ngủ không được, mà Điểm Kim Ô Kim ở trong phòng cũng một tấc không rời, giống như chúng nó có thể cảm giác được một sinh mệnh mới trong bụng nàng vậy.
Tuy rằng nửa tháng trước đã có cảm giác, nhưng khi thật sự xác định đã mang thai nàng vẫn có cảm giác giống như nằm mơ vậy.
Nàng cũng sẽ giống như Lục tỷ tỷ, mang thai mười tháng, sau đó sinh ra một hài tử, lại nhìn hài tử đó lớn lên trở thành một tiểu nương tử duyên dáng yêu kiều hoặc là một công tử tiêu sái nhẹ nhàng, đương nhiên cũng có thể trở thành một hỗn thế ma vương.
Hình như hài tử này đến đúng lúc. Việc làm ăn của nàng đã ổn định, nàng đã tới Tây Bắc, không cần lo lắng ở trên đường xóc nảy nữa, chỉ là hình như nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Đây là một hài tử đấy.
Cho dù là ai, khi biết mang thai rồi sẽ không chỉ cảm thấy vui vẻ. Cũng không phải ngoài miệng nói sinh hài tử ra thì sẽ sinh ra ngay, mà sinh ra còn phải nuôi dưỡng, nuôi lớn rồi còn phải lo lắng chuyện hài tử thành thân.
Khương Đường vừa mới mang thai cũng đã cảm nhận được làm cha mẹ vất vả khó khăn đến thế nào.
Trong nháy mắt thậm chí nàng còn tự hỏi, cha mẹ nàng ở thế giới kia nhìn nàng sinh ra và lớn lên, liệu có phải cũng có tâm tình như vậy không.
Hai ngày nay Khương Đường không ngủ ngon, chờ Cố Kiến Sơn từ Tây Bắc trở về thấy dưới bọng mắt Khương Đường là hai quầng thâm, người cũng gầy hơn một chút, không khỏi hỏi: “Sao vậy, có phải nàng muốn trở về Thịnh Kinh không, có phải có chuyện gì không vui không…”
Nếu như Khương Đường ở chỗ này không vui, vậy thì Cố Kiến Sơn sẽ đưa nàng quay về.
Đột nhiên Khương Đường không còn cảm thấy lo lắng nữa, Cố Kiến Sơn còn lo lắng hơn cả nàng, quan tâm đến nàng. Tính tình hắn cũng không phải là chưởng quầy phủi tay, hài tử của cả hai người bọn họ chứ không phải của riêng một mình nàng.
Khương Đường thở dài nói: “Chỉ sợ muốn trở về cũng không về được...”
Cố Kiến Sơn còn chưa kịp phản ứng, Khương Đường lại ném ra một câu: “Ta mang thai rồi. Phủ y đã chẩn mạch ba lần, là thật sự có rồi.”
Cố Kiến Sơn lúc này hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hắn và Khương Đường có hài tử rồi.
Trong lúc nhất thời kinh hỉ đan xen, trong đầu chỉ còn lại một câu, hắn và Khương Đường có hài tử rồi.
Nhưng nhìn vẻ mặt Khương Đường ra vẻ tự nhiên, còn có màu xanh đen trước mắt, hắn liền biết, bởi vì chuyện có thai mà Khương Đường hẳn là đã nghẹn mấy ngày, cũng mấy ngày không nghỉ ngơi được rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vao-tieu-thuyet-lam-nha-hoan-ta-cam-trong-tay-kich-ban-song-vui-ve/chuong-214.html.]
Cố Kiến Sơn cũng không phải là người thô lỗ cái gì cũng không biết. Bởi vì hắn hiểu biết nhiều thứ nên đại khái có thể biết Khương Đường hiện tại cần cái gì.
Đó là một hài tử lúc này còn chưa sinh ra còn chưa thấy mặt.
Cố Kiến Sơn nói: “Ta biết rồi, ta rất vui. Có phải hôm qua nàng không được ngủ ngon không, nàng đi ngủ một lát đi, ta đi cùng với nàng, đến giờ cơm ta sẽ gọi nàng dậy.”
Khương Đường quả thật không được ngủ ngon, người cũng không có tinh thần gì. Thấy phản ứng của Cố Kiến Sơn có chút bình thản, nàng cho rằng mình không ngủ được, nhưng sau khi nằm xuống liền nhanh chóng ngủ say.
Bên ngoài tiếng gió gào thét, trong phòng không phải là giường mà là một góc nóng hổi, rất ấm áp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc nàng tỉnh lại trời đã tối, Cố Kiến Sơn không có ở đây, trong phòng là một tiểu nha hoàn.
Thấy Khương Đường tỉnh lại, giòn giã nói: “Tướng quân đang nói chuyện với quản sự, phòng bếp nhỏ đã chuẩn bị cơm xong rồi, đại nương tử muốn dùng cơm luôn bây giờ không?”
Khương Đường lắc đầu, nàng vẫn chưa đói, Cố Kiến Sơn đang nói chuyện với quản sự sao? Kỳ thật nếu không phải đã biết mình có thai thì cảm giác cũng chẳng khác gì ngày thường.
Khương Đường không cảm thấy đầu bếp nấu ăn không hợp khẩu vị, cũng không cảm thấy bụng không thoải mái, ngược lại bởi vì mình suy nghĩ lung tung nên mấy đêm này mới không ngủ ngon.
Khương Đường nói: “Khoan đã, ta đi ra ngoài xem một chút.”
Cố Kiến Sơn gọi quản sự trong phủ đến chính viện, quản sự là một người cực kỳ thành thục. Hai người nói chuyện đại khái đã gần xong, quản sự tổng kết lại một chút: “Ý của tướng quân là ngoại trừ đồ ăn của đại nương tử cần phải chú ý một chút, đừng nấu đồ lung tung ra thì còn lại vẫn như thường ngày.”
Cố Kiến Sơn gật đầu, đúng là hắn có ý này: “Nếu người khác quá chú tâm che chở thì đại nương tử sẽ không được tự nhiên.”
Hạ nhân sợ hãi, Khương Đường cũng không thoải mái, nhưng cũng phải có người chiếu cố nàng. Hắn không ở nhà, chuyện gì cũng không xử lý kịp. Nếu hạ nhân khẩn trương thì Khương Đường cũng sẽ khẩn trương theo.
Để lâu như vậy, ở chỗ này chờ cho dù không có bệnh cũng thành có bệnh.
Tự tại một chút vẫn là tốt hơn, đối với Cố Kiến Sơn mà nói, hài tử không quan trọng bằng Khương Đường.
Cho dù quả thật hắn rất vui vì sắp được làm phụ thân, nhưng đối với hắn mà nói, cảm thụ của Khương Đường vẫn là quan trọng nhất.
Quản sự hiểu được ý tứ của Cố Kiến Sơn, chẳng qua nói là nói như vậy nhưng những chuyện trong đó hắn vẫn phải xử lý.
Đây là tiểu chủ tử, hạ nhân vẫn phải cẩn thận.
Ví dụ như mấy con đường trong phủ không thể có đá cuội. Tây Bắc tuyết nhiều nhưng không thể có băng. Ít nhất phải có chỗ tản bộ vui vẻ, ăn uống phải chú ý cũng nhiều hơn, tóm lại không thể có bất kỳ sai lầm nào.
Tuy nhiên, quản sự đau đầu thì đau đầu thật nhưng đồng thời lại cảm thấy vinh dự, chẳng bao lâu nữa thôi trong phủ sẽ có tiểu chủ tử rồi.
Cố Kiến Sơn không còn gì để nói nữa. Hắn và quản sự đứng nói chuyện ở dưới tàng cây, quay đầu lại nhìn thấy Khương Đường đứng cạnh cửa.
Khương Đường đứng cạnh cửa, đầu vai khoác một chiếc áo choàng khảm lông thỏ, trong mắt mang theo ý cười trong suốt, nàng nói: “Sau khi tỉnh dậy không thấy chàng đâu, liền đi ra ngoài xem một chút.”
Cố Kiến Sơn đứng tại chỗ, mỉm cười với Khương Đường: “Ta tưởng nàng sẽ ngủ đến tối.”
Mới không tới một canh giờ.
Khương Đường chỉ nghe được hai câu cuối cùng lại có thể hiểu được ý tứ của Cố Kiến Sơn. Cố Kiến Sơn là người hiểu chuyện, nếu hắn không đi quân doanh thì phỏng chừng cũng có thể làm một quan văn rất thông thấu.
Khương Đường đứng ở trên bậc thang, vươn tay với Cố Kiến Sơn: “Nói xong chưa, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Cố Kiến Sơn gật đầu với quản sự, sau đó đi về phía Khương Đường, hai người dẫn nhau đi tới tiền sảnh: “Dùng cơm đi, có thấy khó chịu ở đâu không? Nếu thấy muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì đừng ăn nữa.”
Khương Đường nói: “Có hơi đói bụng.”
Cố Kiến Sơn nói: “Nếu đói thì ăn, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Đầu bếp vẫn rất am hiểu các món ăn gia đình. Một bàn thức ăn có cá, có thịt, có rau xanh, cũng không có mùi tanh gì. Khương Đường ăn cơm rất ngon miệng, ăn hơn một chén cơm. Cố Kiến Sơn ăn hết phần còn lại, ăn cơm xong nói: “Chuyện trong phủ nàng muốn quản thì quản, không muốn quản thì giao cho quản sự cùng nha hoàn. Mấy chuyện quan trọng thì để Xuân Đài đi tìm ta.”
Quân binh Tây Bắc hiện giờ đóng quân một nửa ở núi Việt Chu, một nửa ở Việt Thành. Cố Kiến Sơn ở quân doanh dưới chân núi Việt Chu. Mỗi ngày luyện binh chỉnh binh, xem bản đồ phòng thủ, tự mình luyện võ, sau đó cách năm ngày đi ra một lần.
Trước khi trời tối nhất định có thể về tới nhà, sáng sớm ngày hôm sau lại đi.
Từ đây đến quân doanh, ra roi thúc ngựa chạy hơn một canh giờ.
Khương Đường gật đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải. Rõ ràng Cố Kiến Sơn không nói gì cả nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta yên tâm.
Nếu như Cố Kiến Sơn nói với bọn nha hoàn, phải trông chừng nàng thật kỹ, Khương Đường sẽ cảm thấy nơi này là một cái lồng giam.
Hai người nhìn nhau một lúc, Khương Đường không dời ánh mắt đi: “Nếu ta cảm thấy khó chịu thì sẽ nói với chàng, nhưng mà nghe nói người có thai tính tình không tốt lắm, cũng muốn đủ thứ nữa, chàng phải kiên nhẫn hơn mới được.”
Cố Kiến Sơn nói: “Tính tình như thế nào ta cũng có thể chịu đựng được, nàng yên tâm đi.”
Khương Đường nhịn không được bật cười: “Đừng nói quá sớm...”
Khi khúc mắc trong lòng đã được giải quyết, Khương Đường viết cho Lục Cẩm Dao và An Dương mỗi người một phong thư, đồng thời gửi sổ sách về.
Gửi ngân phiếu về không tiện lắm, cũng sợ trên đường bị mất nên nàng lại viết một phong thư cho quản sự tiệm lẩu, cùng gửi kèm hai phong thư kia và lễ vật tặng tân hôn của An Dương quận chúa đến tiệm lẩu, bảo hắn đưa bạc cho Lục Cẩm Dao và An Dương, thuận đường gửi thư tới đó luôn.
Chuyện mang thai này dù sao cũng phải nói một tiếng. Tuy nhiên nàng vẫn hơi tiếc một chút vì không được nhìn An Dương thành thân. Nghe nói ngoại hình Thám Hoa Lang rất đẹp, thật sự quá đáng tiếc mà.
Buổi sáng ngày hôm sau Cố Kiến Sơn đã rời đi, Khương Đường ở nhà một mình, cũng không còn khẩn trương sợ hãi như lúc mới biết mình mang thai nữa. Từ giờ tới khi sinh còn lâu, cứ chậm rãi dưỡng thai là được rồi.
Ba tháng đầu không thể chạy loạn, tháng còn ít không được nhảy nhót tránh bị ngã, hơn nữa đã là tháng mười, Khương Đường thật sự cũng ngại bên ngoài quá lạnh.
Nhưng nàng cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến chuyện làm ăn. Mà đám người Lưu Dương hơn nửa tháng trước đã rời đi, đầu tháng chạp có thể trở về, sẽ mang thêm một chút hàng hóa, sau đó trở về Thịnh Kinh ăn tết.