Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-11-02 23:08:36
Lượt xem: 18
Trời đã tối đen, các con đường nối từ phòng hạ nhân đến các viện cứ cách vài bước là được treo đèn lồ ng. Xuân Đài ôm hộp đồ ăn chạy về Yến Hồi Đường.
May mắn hắn mở miệng hỏi chứ không thì đã ăn sạch sẽ. Chuyện hắn đã ăn mất một cái cũng không cần báo lại, điều này sẽ tốt cho cả hắn và công tử.
Gần đây công việc ở quân doanh ngoài thành rất bận rộn, Cố Kiến Sơn đi sớm về trễ, đêm nay cũng chỉ ăn qua loa mấy miếng.
Nhờ bận rộn mới không nhớ tới Khương Đường.
Ngày đó hắn tự hỏi bản thân nếu là nàng không muốn thì hắn phải làm thế nào.
Cố Kiến Sơn cũng không biết mình nên làm thế nào.
Hắn có thể cướp người, đòi nàng báo ân cứu mạng, nếu nàng không có khả năng báo đáp thì cứ giao chính mình cho hắn là được.
Nhưng Cố Kiến Sơn không thể làm ra loại chuyện phá hoại nhân duyên của người khác.
Không đến chính viện, không nhìn thấy nàng thì sự xao động trong lòng cũng không còn lớn nữa. Có lẽ khi trở về Tây Bắc, không bao lâu sau hắn sẽ quên Khương Đường thôi.
Cố Kiến Sơn cảm thấy nóng bức nên cửa thư phòng buổi tối đều mở toang.
Xuân Đài chạy đến mức đầu đầy mồ hôi, hơn nữa vừa rồi mới ăn cay, âm thanh nghe như đang bốc khói: “Công tử! Ngài còn chưa ngủ nha!”
Cố Kiến Sơn nhướng mày, cũng không ngẩng đầu nói: “Có việc thì đi vào rồi nói.”
Xuân Đài đặt hộp đồ ăn lên bàn sách như đang hiến vật quý: “Đoán xem tiểu nhân mang gì tới cho ngài.”
Cố Kiến Sơn liếc mắt một cái, nói: “Ta nói rồi, thư phòng không phải là nơi để ăn uống.”
Xuân Đài khom lưng, khẽ khàng nói: “Là Khương Đường cô nương làm, nếu tiểu nhân nói dối thì sẽ ra ngoài vừa trồng cây chuối vừa ăn.”
Cố Kiến Sơn buông sách, ánh mắt dán chằm chằm vào hộp đồ ăn.
Xuân Đài đúng là đáng bị phạt, mùng một tháng sau hắn sẽ rời đi, vừa rồi còn nghĩ không nhìn thấy nàng thì trong lòng sẽ không còn rung động nữa, Xuân Đài lại dám can đảm mang đồ ăn nàng làm lại đây.
Cố Kiến Sơn nâng mi hỏi: “Ăn cái gì?”
Xuân Đài cười hì hì nói: “Nó gọi là bánh kẹp thịt, ăn rất ngon!”
Cố Kiến Sơn: “Ngươi ăn rồi?”
Xuân Đài sửng sốt một lát, vừa phủ nhận vừa vuốt m.ô.n.g ngựa: “Tiểu nhân không ăn. Công tử, Khương Đường cô nương có thể làm thức ăn chứng tỏ thân thể của nàng đã khỏe lại, không hổ là thái y do công tử mời tới, y thuật đúng là cao siêu.”
Cố Kiến Sơn mím môi, duỗi tay gỡ nắp hộp đồ ăn xuống.
Lúc bánh kẹp thịt được đưa đến chỗ Nam Hương thì vẫn còn nóng nhưng chờ Xuân Đài ăn xong lại từ phòng hạ nhân mang về Yến Hồi Đường nên đã sớm lạnh.
Cố Kiến Sơn gỡ giấy thấm dầu bên ngoài chiếc bánh ra rồi cúi đầu cắn một miếng, tuy đã lạnh nhưng hương vị vẫn ngon.
Không có chút vị ngọt nào.
Xuân Đài đứng một bên cười ngây ngô:“Tiểu nhân hỏi Nam Hương có thể mua được không, nàng ấy nói được, tiểu nhân sẽ đi hỏi thăm một chút, bảo đảm mỗi lần công tử trở về đều có thể ăn.”
Ăn được thì làm sao, hắn còn phải đến quân doanh, còn có thể ăn được mấy ngày.
Vừa mới khỏi hẳn thì lại làm này làm kia…
Cố Kiến Sơn nói: “Nếu nàng ấy có bán thật thì ngươi mua nhiều một chút.”
Một mình Xuân Đài có thể ăn hai cái, tính cả công tử và Minh Triều cũng chỉ cần sáu cái, Yến Hồi Đường cũng không có nha hoàn hầu hạ, mua nhiều cũng ăn không hết: “Công tử…”
Cố Kiến Sơn nói: “Kêu ngươi mua nhiều chút thì ngươi cứ mua đi.”
Sợ là thiếu bạc nên mới bán cái này, Cố Kiến Sơn lại không thể qua đó đưa bạc cho nàng được.
Xuân Đài cười hì hì: “Tiểu nhân nghe theo công tử. Công tử đối với Khương cô nương thật tốt, chỉ cần ánh mắt của Khương cô nương tốt thì chắc chắn sẽ nhìn thấy chỗ tốt của công tử. Bây giờ Hàn Dư Thanh đã không phải là chỗ đáng lo, công tử có thể kê cao gối mà ngủ.”
Cố Kiến Sơn vừa ăn được một nửa chiếc bánh thì lại thả xuống: “Hàn Dư Thanh?”
Xuân Đài nói: “Chính là Hàn quản sự, lúc trước ở phòng thu chi, sau khi Trương quản sự đi thì hắn đã trở thành quản sự phụ trách việc chọn mua. Hôm trước hắn trở về thì trông như người mất hồn, tám phần là có liên quan tới Khương cô nương.”
Cố Kiến Sơn khẽ cắn môi hỏi: “Sao hôm trước ngươi không nói điều này?”
Xuân Đài nuốt nước miếng: “Công tử ngài cũng không hỏi mà.”
Cố Kiến Sơn không có nói nữa, Xuân Đài hỏi: “Công tử, có mua nữa không?”
Cố Kiến Sơn không có do dự: “Mua.”
Bán nhiều hơn một phần thì nàng sẽ kiếm được nhiều hơn một xu, hắn cũng không phải ăn không trả bạc, cớ gì lại không mua.
Khương Đường có thể rảnh rỗi tới đầu tháng, uống thuốc cũng uống tới đầu tháng, một ngày uống ba lần.
Ngoài trừ học chữ luyện viết thì chỉ có nấu ăn.
Bạch Vi lúc này đang chuẩn bị mười phần bánh: “Yến Phương Đường và Yến Minh Đường mỗi chỗ hai phần, chính viện sáu phần.”
Khương Đường kinh ngạc nói: “Có cả chính viện à?”
Bạch Vi gật đầu: “Là Nam Hương và Nam Tuyết, hình như là còn mua giúp người khác nên mua nhiều một chút.”
Bạch Vi cũng không lo lắng bán mấy thứ này sẽ bị chủ tử trách tội, đầu tiên là món ăn dâng cho chủ tử đều phải đi qua phòng bếp, nguyên vật liệu sử dụng cũng tốt hơn rất nhiều, chủ tử chướng mắt mấy thứ này. Thứ hai, nếu đại nương tử đã cho phép Khương Đường dưỡng bệnh vậy Khương Đường muốn làm gì thì cứ làm.
Bạch Vi: “Bội Lan muốn một phần, ta cũng muốn một phần.”
Ăn một bữa ăn cũng sẽ tốn bạc, mấy nha hoàn của Yến Kỉ Đường cũng không phải mỗi bữa đều ăn.
Khương Đường nói được: “Giữa trưa có thịt xào chua ngọt, ngươi ăn qua lần nào chưa?”
Bạch Vi cũng không sợ Khương Đường cảm thấy nàng ấy chưa hiểu việc đời, lắc đầu thành thật nói: “Chưa từng ăn, đó là gì vậy?”
“Đợi làm xong thì ngươi sẽ biết.” Từ sau khi Khương Đường tới đây thì chưa được ăn một nồi thịt xào chua ngọt nào cả, nàng nói: “Ta đã nhờ Lộ Trúc tỷ tỷ mua thịt rồi, giữa trưa làm xong thì ngươi mang đến chỗ đại nương tử một phần đi.”
Lục Cẩm Dao rất chiếu cố nàng, ngày đó nàng rơi xuống nước cũng là Lục Cẩm Dao dắt theo nha hoàn tới mang nàng về.
Thịt xào chua ngọt không giống những món ăn khác, thịt phải dùng loại thịt thăn, độ dày phải cắt vừa phải, quá mỏng sẽ dễ bị nhừ, quá dày thì ăn không ngon.
Thịt sau khi cắt xong sẽ được mang đi ướp, sau đó được phủ một lớp bột khoai tây rồi bỏ vào chảo dầu chiên giòn.
Thời gian và nhiệt độ phải canh vừa đủ, ngoài giòn trong mềm ăn mới ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vao-tieu-thuyet-lam-nha-hoan-ta-cam-trong-tay-kich-ban-song-vui-ve/chuong-30.html.]
Mùi thơm của thịt vừa chiên xong vô cùng nồng đậm khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Vỏ ngoài vàng óng, dùng đũa gõ gõ là có thể nghe được âm thanh giòn tan.
Khương Đường nếm thử một miếng, vỏ ngoài mỏng giòn, thịt bên trong mềm mại mang theo hương vị của sốt ướp. Thịt sau khi được lấy ra khỏi chảo sẽ được xào tiếp với nước dấm đường đã chuẩn bị sẵn, mỗi một miếng thịt đều được bọc một lớp nước đường vàng óng, lại rắc thêm một ít hành lá và củ cải cắt nhỏ thì món ăn mới hoàn thành.
Khương Đường xào liên tục ba chảo, giá vẫn là mười lăm văn tiền một phần, mỗi phần được mười mấy miếng thịt, hương vị vô cùng ngọt ngào.
Món ăn trưa chính của Khương Đường chính là thịt xào chua ngọt, còn có một dĩa trứng gà xào cay, ăn chung với cơm là tuyệt nhất.
Đến giữa trưa, Cố Kiến Sơn tới Yến Kỉ Đường dùng cơm, huynh trưởng nói có việc muốn thương lượng với hắn.
Trên bàn cơm, Cố Kiến Sơn lại thấy một dĩa thịt xào chua ngọt.
Không cần nghĩ cũng biết món này xuất phát từ tay ai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Kiến Sơn không thích quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Huynh trưởng tìm đệ có chuyện gì?”
Cố Kiến Châu gắp cho hắn một miếng thịt, nhìn nhìn Lục Cẩm Dao rồi mới nói: “Nói ra thì rất dài, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Đêm qua hắn nói chuyện với Lục Cẩm Dao mới biết chuyện cửa hàng điểm tâm không đủ bạc để quay vòng vốn.
Lưu ly quá đắt.
Do đó hắn muốn tìm Cố Kiến Sơn mượn ít bạc.
Lục Cẩm Dao nói nếu Cố Kiến Sơn cảm thấy cửa hàng sẽ sinh lời thì cũng có thể đầu tư vào.
Có thể để đệ đệ của mình cùng kiếm bạc khiến Cố Kiến Châu cảm thấy rất vui lòng.
Cả đêm ngủ không yên, giữa trưa gọi Cố Kiến Sơn sang đây ăn cơm cũng là vì chuyện này.
Chỉ là đầu tư vốn, lại không cần quản lý cửa hàng, mỗi tháng chỉ ngồi chờ chia hoa hồng, nếu không phải Cố Kiến Sơn là thân đệ đệ của hắn thì A Dao làm sao có thể chia sẻ chén cơm chứ.
Đây là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, nếu là hắn thì hắn đã gật đầu rồi.
Cố Kiến Châu nói: “Tứ tẩu đệ mở một cửa hàng điểm tâm nhưng hơi khó quay vòng vốn, nếu đệ có bạc dư chưa dùng đến thì có thể cho ta mượn trước một ít không. Điểm tâm của cửa hàng rất ngon, chút nữa đệ cứ nếm thử, nếu đệ thấy chuyện kinh doanh này kiếm được bạc thì cũng có thể đầu tư vào.”
Ngại Lục Cẩm Dao còn ở đây nên Cố Kiến Châu hơi nén giọng: “Cũng vì đệ là thân đệ của ta nên mới tìm đệ.”
Cố Kiến Sơn nhìn về phía Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao nhàn nhạt nở nụ cười: “Ngũ đệ không cần lo lắng hương vị của điểm tâm, là do nha hoàn Khương Đường của ta làm, mẫu thân cũng thích, hương vị không thua gì Ngũ Hương Cư. Chỉ là muốn làm một cái quầy bằng lưu ly nên chi phí bỏ ra hơi nhiều một chút.”
Đúng là hơi thiếu bạc, lưu ly khá đắt, muốn làm một dãy quầy bằng lưu ly thì cũng cần ít nhất năm trăm lượng bạc, hơn nữa gạo, bột, dầu gì đó cũng là chi phí, một con số không nhỏ.
Trừ cái này ra, Lục Cẩm Dao cũng có ý tứ muốn thăm dò, Yến Kỉ Đường cũng không quá thân cận với hắn, nếu hắn thật sự ái mộ Khương Đường thì chắc chắn sẽ đầu tư.
Cố Kiến Sơn cúi đầu cụp mắt, Cố Kiến Châu vẫn luôn lay lay tay áo của hắn, còn trắng trợn nháy mắt với hắn.
“Đầu tư đi, có thể kiếm bạc thật đó.” Cố Kiến Châu cảm thấy chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ đầu tư.
Căn bản Cố Kiến Sơn không thích dính vào chuyện nhà người ta, cứ cho là huynh trưởng thì cũng đã thành thân rồi.
Cố Kiến Châu bị Lục Cẩm Dao dắt mũi hắn không quản được, nhưng hắn sẽ không như vậy.
Cũng là Cố Kiến Châu bị thần trí u mê nên không nhìn rõ phương hướng, Lục Cẩm Dao nói cái gì thì hắn tin cái đó.
Lưu ly tuy đắt nhưng cũng không tới mức vạn lượng hoàng kim một khối, Lục Cẩm Dao sẽ không thiếu mấy trăm lượng bạc đâu nhỉ? Nếu Cố Kiến Phong tìm hắn vay bạc thì hắn còn tin.
Do đó, nếu không thiếu bạc thì tại sao Lục Cẩm Dao lại đề cập tới vấn đề này? Cố Kiến Sơn đột nhiên nghĩ đến một người.
Khương Đường.
Mặc kệ có phải hay không thì Cố Kiến Sơn cũng không muốn mạo hiểm như vậy. Tuy vào ngày Khương Đường rơi xuống nước chỉ có Lục Cẩm Dao canh giữ bên người Khương Đường, nhưng càng ít người biết sẽ càng tốt.
Cố Kiến Sơn nói: “Chuyện đầu tư tính sau đi, thiếu bao nhiêu thì cứ ghi giấy nợ là được.”
Cố Kiến Châu sốt ruột túm lấy tay áo của hắn: “Đệ nghĩ lại đi, tuy đầu tư thì sẽ tự chịu trách nhiệm về chuyện lời lỗ nhưng vừa nhìn là đã thấy cửa hàng điểm tâm này chắc chắn sẽ kiếm lời mà. Bởi vì đệ là thân đệ của ta nên A Dao mới nghĩ tới đệ…”
Bằng không thì làm sao đại phòng với nhị phòng vốn đã bất hòa lại kết phường với nhau.
Cố Kiến Sơn: “… Không cần.”
Cố Kiến Châu còn muốn khuyên thì Lục Cẩm Dao nói: “Ta muốn mượn trước năm trăm lượng bạc, chờ quay vòng vốn xong sẽ lập tức trả lại cho ngươi, lãi cứ tính theo lãi của tiền trang.”
Cố Kiến Sơn: “Được.”
Cố Kiến Châu thở dài, đệ đệ này của hắn ngây ngốc ở quân doanh lâu quá nên bị ngu rồi, lãi lỗ gì cũng tính không được rõ ràng.
Lục Cẩm Dao cười nói: “Vậy ăn cơm đi, không biết có hợp khẩu vị của Ngũ đệ không?”
Có vẻ câu trả lời của Cố Kiến Sơn không có vấn đề nhưng nếu nàng hỏi Hàn thị thì Hàn thị sẽ trả lời như thế nào nhỉ.
Nếu có thể kiếm bạc thật thì Hàn thị chắc chắn sẽ bỏ bạc đầu tư, nếu cảm thấy kiếm không được thì tất nhiên sẽ không cho vay bạc.
Làm gì có người tình nguyện cho vay mà không lấy lại.
Cố Kiến Sơn lại đồng ý cho vay.
Thật sự do Cố Kiến Châu là huynh trưởng của hắn nên cho mượn sao, năm trăm lượng cũng không phải là con số nhỏ.
Cố Kiến Sơn còn chưa rước thê, theo quy tắc của phủ Vĩnh Ninh hầu thì đợi công tử trong nhà thành thân rồi mới đặt mua sản nghiệp. Trong tay Cố Kiến Sơn không có thôn trang, không có cửa hàng, lấy ra một lần năm trăm lượng bạc không phải là ít.
Cố Kiến Sơn lại gắp một miếng thịt xào chua ngọt, rất giống với hương vị của món ăn Xuân Đài mang về cho hắn.
Khương Đường làm.
Hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Lục Cẩm Dao không thiếu bạc, nàng ấy không mượn cũng được, mà có mượn thì dự tính thế nào.
Mượn một lần rồi trả lại sao?
Không ai đoán được tâm tư của nàng ấy.
“Tứ tẩu.”
Lục Cẩm Dao chớp mắt: “Làm sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
Cố Kiến Sơn: “Tẩu nói lại chuyện đầu tư chia hoa hồng đi, đệ muốn cân nhắc lại một chút.”